Bảo Vệ Con Gái, Tôi Không Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 1
1
Mười giờ tối, sau khi tắm xong tôi nằm trên sofa lướt điện thoại.
Vốn định vào một ứng dụng để tìm quà sinh nhật cho sinh viên nữ, nhưng vừa mở ra đã bị một bài viết đập vào mắt.
Chỉ vì trong hình là một bé gái ôm mặt khóc, khuôn mặt ấy lại giống hệt con gái bốn tuổi của tôi.
【Con gái anh tôi suốt ngày phá đồ của tôi, thật sự phiền chế//t đi! Vừa tức quá, tôi tát nó một cái, sướng thật!】
Nhìn ID, tôi chế//t sững — đó chính là tài khoản của em chồng tôi.
Lướt nhanh qua tiêu đề, tôi định mở chi tiết thì nội dung báo đã biến mất。
Trong lòng càng dấy lên dự cảm xấu, tôi lập tức dùng tài khoản phụ tìm kiếm.
Quả nhiên, vừa nhập ID, trang chủ đã nhảy ra bài viết khi nãy tôi chưa kịp xem.
Thời gian hiển thị: 8 giờ 30 tối nay.
Tôi nhấn vào, phóng to tấm ảnh. Dù bé gái lấy tay che mặt, nhưng bộ quần áo trên người và chiếc vòng bạc ở cổ tay đủ để tôi nhận ra.
Không sai, chính là con gái tôi — Tiểu Tiểu.
Ngay dưới tiêu đề là lời giải thích:
【Cầu cứu: Các chị em ơi, con gái anh tôi cứ thừa lúc tôi không ở nhà là lẻn vào phòng nghịch đồ. Không phải lần một lần hai rồi, đồ đạc của tôi bị hỏng liên tục, phiền quá!】
Bên dưới đã có hàng trăm bình luận.
Tôi nén giận đọc từng cái:
【Quả thật phiền, cô có thể nói với anh trai hoặc chị dâu, bảo họ quản con bé đi.】
Tác giả trả lời: 【Anh chị tôi bận lắm, quanh năm chẳng ở nhà, chẳng trông cậy được.】
【Con bé bao nhiêu tuổi rồi? Nghiêm khắc cảnh cáo nó một lần, lần sau sẽ sợ không dám nữa.】
Tác giả trả lời: 【Chưa đến năm tuổi, nói bao lần rồi mà chẳng nghe, thật hết cách.】
【Thế thì đánh thôi, không thì tức lắm.】
Tác giả trả lời: 【Haha, tôi đánh rồi, tát thẳng vào mặt nó, đúng là sướng.】
【Khuyên cô khóa cửa phòng đi.】
Tác giả trả lời: 【Phòng của tôi, việc gì phải khóa vì nó?】
【Nói thật, chị em đừng quá đáng. Con bé mới hơn bốn tuổi, chẳng hiểu gì, cô không khóa cửa lại còn đánh nó? Còn xem trang cá nhân cô thấy tháng nào anh trai cũng chuyển tiền cho cô tiêu, mà cô đối xử với con anh ấy thế này? Nếu tôi là chị dâu cô, tôi tuyệt đối không tha!】
Tác giả trả lời: 【Chuyện nào ra chuyện đó, sao có thể đánh đồng?】
【Nó làm hỏng cái gì vậy? Dù sao cũng không thể nỡ ra tay đánh trẻ con… nhìn ảnh mặt sưng vù kìa.】
Tác giả trả lời: 【Nếu không chọc tức tôi thì tôi đánh nó làm gì? Đồ nó làm hỏng cộng lại cũng hai ba trăm rồi, thật cạn lời.】
2
Đọc đến đây, tay tôi run không ngừng.
Mở vào trang cá nhân mới biết, thì ra từ trước tới nay Tô Tinh Viên vẫn thường xuyên đăng bài, chỉ là luôn chặn tôi. Hôm nay chắc cô ta quên, nên tôi mới nhìn thấy mấy giây.
Bài mới nhất là cách đây ba phút:
【Đừng cãi nhau nữa, anh tôi đã ngầm hiểu và chuyển tiền bù cho tôi rồi.】
Kèm hình ảnh chụp lại trang bạn bè:
【Có đứa nhỏ nào hiểu chuyện chút không vậy? Suốt ngày chỉ biết lục lọi phá đồ người khác! Tổng thiệt hại cũng hai ba trăm rồi, tức chế//t!】
Vuốt sang phải là ảnh chụp màn hình chuyển khoản:
【Đã nhận 3000 từ anh trai.】
Tôi lại lật các bài khác của cô ta: khoe mỹ phẩm, khoe túi xách, khoe dáng, hỏi chuyện trượt môn…
Nhưng nhiều nhất vẫn là ảnh chuyển khoản, chú thích quen thuộc: 【Tình yêu từ anh trai】.
Mỗi lần đều không dưới năm trăm, nhiều nhất chính là ba nghìn vừa nãy.
Tôi chẳng còn tâm trí đọc thêm bình luận. Run rẩy đặt ngay vé máy bay sớm nhất để về nước.
Cửa kêu “tít” một tiếng, mật mã mở.
Tô Dĩ Mục đẩy cửa bước vào, đổi giày, tiện tay đặt cặp lên bàn trà rồi đi tới muốn ôm tôi.
Tôi nghiêng người tránh, đưa tay ra:
“Đưa điện thoại đây.”
Anh ta hơi ngạc nhiên, vì xưa nay tôi chưa từng kiểm tra điện thoại anh. Nhưng cuối cùng vẫn mở khóa đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy, lập tức mở WeChat, tìm vào vòng bạn bè của Tô Tinh Viên.
Quả nhiên, tất cả đều chặn tôi.
Đầy rẫy những dòng trạng thái mắng chửi con gái tôi:
【Cứu tôi với, hôm nay bị con bé làm bẩn cả người, ghê quá! Không nhịn được, tát cho nó một cái…】
【Ai hiểu cảnh này không, cháu gái cứ tự ý vào phòng tôi, phiền chế//t.】
【Buồn cười, vừa mua sữa đã bị nó uống mất một hộp, chẳng xin phép, đúng là không biết dạy.】
【Trẻ con thật phiền, sốt thôi mà khóc ầm làm tôi mất ngủ mấy lần, thật muốn tát cho nó tỉnh.】
“Em sao lại đột nhiên muốn xem điện thoại anh?” Tô Dĩ Mục tiến lại gần.
Tôi không để ý, tiếp tục lật phần chat: hầu như toàn chuyển tiền.
Ngoài khoản cố định 1000 vào đầu tháng, gần như lần nào Tô Tinh Viên đăng trạng thái chửi con gái tôi, anh ta cũng sẽ chuyển tiền cho cô ta.
“Nguyệt Miên, em đừng hiểu lầm…” Giọng anh thoáng căng thẳng.
Tôi cười lạnh, ném điện thoại về phía anh, rồi lôi ngay bài viết cô ta đánh con gái tôi cho anh xem:
“Hiểu lầm cái gì? Tô Dĩ Mục, chuyện anh lén lút gửi tiền cho em gái, tôi tạm chưa nhắc. Nhưng mấy năm nay lễ Tết tôi có bao giờ keo kiệt với cô ta chưa? Vậy mà cô ta lại dám ngược đãi con gái tôi sao?”
“Tôi từng nói đưa con về cho bố mẹ tôi nuôi, thuê hai bảo mẫu chăm sóc. Là mẹ anh nhất quyết bảo để em gái anh trông, còn nói đỡ tốn tiền. Chính em gái anh cũng hứa sẽ dạy Tiểu Tiểu học chữ. Kết quả đây sao?”
“Cuối cùng tiền thuê bảo mẫu cũng bị mẹ anh lấy, lợi ích em gái anh cũng hưởng không ít. Thế mà con gái tôi lại phải chịu hết những lời nguyền rủa sau lưng của Tô Tinh Viên, thậm chí còn bị nó đánh. Dựa vào cái gì chứ?”
Tôi tức đến mức điên lên, chộp ngay cái gối ném thẳng vào đầu Tô Dĩ Mục.
“Cô ta chặn tôi trên vòng bạn bè, nhưng lại không chặn anh! Anh rõ ràng biết nó cứ cách vài bữa lại bắ//t nạ//t Tiểu Tiểu, còn đăng mấy lời mỉa mai như thế. Tô Dĩ Mục, sao anh không nói cho tôi? Anh bị câm hay bị mù rồi?”
3
Nước mắt tôi không kìm được, thi nhau rơi xuống.
Tô Dĩ Mục tự biết mình đuối lý, trước câu hỏi dồn dập của tôi chỉ biết lặp đi lặp lại: “Anh sai rồi, là lỗi của anh.”
Anh ôm chặt lấy tôi:
“Anh cứ nghĩ Tinh Viên trẻ con bốc đồng, nói năng linh tinh thôi. Anh nghĩ chỉ cần cho nó thêm tiền tiêu vặt là xong. Không ngờ nó lại thật sự ra tay với Tiểu Tiểu… Nguyệt Miên, anh sai rồi. Ngày mai anh sẽ bảo bố mẹ đón Tiểu Tiểu về nhà, thuê thêm hai bảo mẫu chăm sóc…”
“Tôi đã đặt vé máy bay bốn giờ sáng mai về nước. Anh mau thu dọn đồ đi.”
“Nhưng dự án với tổng giám đốc Lâm còn hai tuần nữa mới xong, ngày mai còn hẹn gặp tổng giám đốc Cao…”
“Tô Dĩ Mục.” Tôi cắt ngang lời anh, nhìn thẳng vào mắt: “Tôi ở ngoài làm việc vất vả, đâu phải để kiếm tiền cho kẻ bắ//t nạ//t con gái tôi tiêu xài.”
Anh mím môi, im lặng vài giây mới khẽ nói: “Được.”
Tôi đứng dậy vào phòng thu dọn hành lý, nước mắt cứ rơi mãi không ngừng.
Tôi và Tô Dĩ Mục cùng nhau tay trắng lập nghiệp. Ba năm lăn lộn mới có chút khởi sắc, lại gặp đúng dịch bệnh toàn quốc.
Sự nghiệp đình trệ, nợ nần chồng chất.
Trong thời gian đó, chúng tôi sinh con gái.
Khi Tiểu Tiểu hơn một tuổi, chúng tôi bắt đầu khởi nghiệp lại, làm mảng xuất nhập khẩu, phải thường xuyên bay khắp nơi. Con bé theo chúng tôi mà chịu nhiều khổ sở.
Năm ngoái, sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định cho Tiểu Tiểu hơn ba tuổi đi nhà trẻ.
Ban đầu tôi định gửi về nhà bố mẹ ruột, nhưng mẹ chồng kiên quyết ngăn lại, nói bà muốn tự mình chăm, đỡ tốn tiền thuê bảo mẫu.
Em chồng cũng vỗ ngực hứa sẽ phụ dạy Tiểu Tiểu học chữ.
Vậy nên tôi đem hết số tiền chuẩn bị thuê bảo mẫu giao cho mẹ chồng. Em chồng cũng nhờ đó mà hưởng không ít lợi ích, thường xuyên đòi quà.
Nhưng tôi nào ngờ, con gái mình lại phải chịu cảnh bị hàn//h h//ạ như thế.
4
Khi đến thủ đô thì đã hơn một giờ sáng. Tô Dĩ Mục đề nghị tìm khách sạn nghỉ tạm, sáng mai về nhà.
“Tôi đang bức bối trong lòng, tốt nhất anh đừng nói trái ý.” Tôi lạnh giọng vứt lại câu, bước thẳng lên taxi.
Anh chỉ đành lặng lẽ theo sau.
Nửa tiếng sau, chúng tôi đứng trước cửa nhà. Thấy khóa vân tay hỏng, tôi bấm chuông liên tục.
“Là ai vậy? Nửa đêm nửa hôm…”
Một lúc sau, trong nhà vang lên tiếng bước chân.
“Mẹ, là bọn con.” Tô Dĩ Mục cao giọng.
Cửa mở, mẹ chồng dụi mắt, không vui cằn nhằn:
“Sao về cũng chẳng báo trước? Nửa đêm thế này làm tôi mất ngủ.”
Tôi đẩy bà ta ra, đi thẳng vào phòng Tô Tinh Viên.
“Này, cô làm gì thế? Đang yên đang lành đẩy người, bộ nuốt thu/ố//c nổ à? Giữa đêm về khuya còn làm ầm nhà tôi lên. Tôi chưa kịp nói gì cô, mà cô lại bày ra cái mặt đó cho ai xem?”
Bà ta lẩm bẩm sau lưng:
“Cô vào phòng Tinh Viên làm gì? Nó có ở nhà đâu.”
“Nó đi đâu?” Tôi đập mạnh cửa phòng, quay đầu nhìn bà.
Bà không trả lời, xoay người ra phòng khách, trách móc Tô Dĩ Mục:
“Ôi chao, nhìn vợ anh đi, nói chuyện với tôi cứ như kẻ thù. Có con dâu nào như thế không?”
Tô Dĩ Mục bất lực: “Mẹ, mẹ bớt nói đi.”
Tôi không thèm đáp lại sự châm chọc, vội chạy đến xem con gái.
Trong chiếc giường có rào chắn, Tiểu Tiểu ngủ say, miệng hơi hé, chốc chốc khẽ chép chép môi.
Nhưng trên gương mặt non nớt trắng nõn, năm dấu tay đỏ hằn lên, sưng vù.
Tôi run rẩy đưa tay chạm vào, nghẹn ngào:
“Là lỗi của mẹ…”
Tô Dĩ Mục không biết đứng sau từ khi nào, nhìn con, thở dài nặng nề.
Tôi lau nước mắt, đắp lại chăn cho con.
5
Ra khỏi phòng, ánh mắt mẹ chồng rõ ràng có chút lảng tránh, giọng cũng mềm đi:
“Miên Miên à, con cũng biết trẻ con khó chăm. Lúc đó mẹ sơ suất, nó mới đập vào cạnh bàn thôi…”
“Nó tự đập à?” Tôi cười lạnh. “Tôi không muốn cãi với bà. Gọi con gái bà về ngay đi.”
“Chuyện này liên quan gì đến Tinh Viên?” Mẹ chồng lập tức khó chịu.
Tôi mở ảnh chụp màn hình quăng thẳng vào người bà:
“Bà còn dám giả vờ không biết? Con gái tôi mới bao nhiêu tuổi, mà bị nó đánh cho ra nông nỗi này? Đây là tôi bắt quả tang, còn những lần tôi không biết thì sao?”
“Con là chị dâu nó, sao lại nói Tinh Viên như thế? Nó cũng chỉ là đứa trẻ, nào có tâm địa xấu xa?”
Bà còn chống chế:
“Huống hồ, không phải do Tiểu Tiểu cứ chạy vào phòng nó mãi sao? Nó mới bực lên chứ. Mục, em gái con bị oan ức thế mà con không bênh lấy một câu à?”
“Mẹ biết thương con gái mẹ, vậy còn Nguyệt Miên thì sao? Con tôi không phải con sao?” Tô Dĩ Mục cau mày.
“Tôi không muốn nghe mấy lời ngụy biện đó. Mau gọi Tô Tinh Viên về. Nếu không, tôi không ngại làm to chuyện này.”
Tôi lạnh lùng trừng mắt: “Gọi điện ngay cho nó.”
Mẹ chồng mặt lạnh, ngồi phịch xuống sofa, giả vờ không nghe thấy.
Tôi bật cười giận dữ, nhìn sang Tô Dĩ Mục:
“Nếu bà ta không gọi thì anh gọi. Nói với nó chúng ta đang đợi ở nhà.”
Mẹ chồng vội muốn ngăn, nhưng tôi gạt phắt tay bà.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, bên kia ồn ào, nhạc xập xình.
“Alô anh, sao giờ này lại gọi cho em?”
Tô Dĩ Mục liếc tôi, giọng nghiêm:
“Em cũng biết mấy giờ rồi? Nửa đêm không về nhà, đang làm gì vậy?”
“Em đang ăn sinh nhật với bạn, có chuyện gì à?”
“Anh với chị dâu vừa về, đang đợi em ở nhà.”