Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
CHIM HOÀNG YẾN CỦA THÁI TỬ GIA
Chương 8
Ngày hôm sau, tôi lại đến bệnh viện. Mẹ kế thấy tôi và Yên Yên thì vui mừng vô cùng. Bà cố gắng ngồi dậy, nắm lấy tay chúng tôi và kể chuyện không ngừng.
Yên Yên muốn làm bà vui nên lấy điện thoại khoe với bà nhiều bức ảnh: "Bà ơi, đây là lúc con và mẹ đi trượt tuyết, vui lắm luôn!"
"Còn đây là mẹ dạy con bơi!"
"…"
Mẹ kế vừa nghe vừa gật đầu cười hiền hòa, ánh mắt chan chứa yêu thương: "Thấy hai mẹ con sống tốt, bà cũng yên tâm rồi."
Khi Yên Yên lướt đến bức ảnh chụp chung ở công viên giải trí hôm qua, mẹ kế bất chợt nheo mắt lại, chỉ vào Bùi Lãng Hành trong ảnh mà nói: "Chàng trai này nhìn quen quá nhỉ?"
Tôi ngạc nhiên: "Mẹ từng gặp anh ấy sao?"
Để bà không lo lắng, tôi trước giờ vẫn nói với bà rằng tôi làm kế toán trong một công ty và đi nước ngoài là vì công ty có dự án thương mại. Bà trầm ngâm nhớ lại:
"Khi đó mẹ vừa ly hôn với hắn không lâu, nhưng hắn vẫn hay đến đòi tiền. Mẹ sợ con lo nên không kể. Có lần hắn say rượu đến nhà đập phá đồ, chàng trai trong ảnh này đi ngang qua đã xông vào giúp, đánh ngất hắn. Từ đó, hắn không dám quay lại nữa."
Người mà bà nhắc tới là cha dượng tệ bạc của tôi. Tôi là trẻ mồ côi, năm tám tuổi được hai vợ chồng này nhận nuôi. Ban đầu gia đình chúng tôi rất hòa thuận, nhưng không lâu sau, cha dượng sa vào cờ bạc, bắt đầu bạo hành tôi và mẹ kế. Bà tính tình yếu đuối, không dám phản kháng. Đến lần thứ tư tôi phải nhập viện vì bị đánh, bà mới đủ dũng khí để ly hôn. Cha dượng không chấp nhận, bà đành đưa tôi chuyển đến nơi khác và bắt đầu kiện tụng để ly hôn. Tôi cứ nghĩ vì hắn không tìm thấy nên bỏ cuộc, hóa ra là Bùi Lãng Hành đã âm thầm điều tra và giải quyết mọi chuyện giúp tôi.
Mẹ kế nói tiếp: "Một năm trước mẹ bị ngã, cũng chính cậu ấy đưa mẹ vào bệnh viện, còn tìm người chăm sóc cho mẹ. Mẹ muốn trả tiền nhưng cậu ấy nhất quyết không nhận."
Nghe vậy, tôi không khỏi kinh ngạc. Vì khoảng cách địa lý và chênh lệch múi giờ, dù thường xuyên gọi điện hỏi thăm bà, tôi cũng chẳng thể giúp đỡ nhiều. Cứ ngỡ mẹ kế gặp được người tốt bụng, không ngờ lại là Bùi Lãng Hành luôn âm thầm chăm lo cho gia đình tôi.
Thấy vẻ mặt tôi thay đổi liên tục, mẹ kế thăm dò: "Mãn Mãn, chàng trai này là bạn trai con sao?"
Rồi bà liếc nhìn Yên Yên đang mải mê chơi trò xếp hình, hạ giọng: "Mẹ thấy cậu ấy và Yên Yên có vài nét giống nhau, con nói thật đi, cậu ấy có phải là ba ruột của Yên Yên không?"
Tôi ngập ngừng, không biết phải giải thích sao cho bà hiểu về mối quan hệ phức tạp này. Bà thở dài: "Mãn Mãn, mẹ biết. Vì sự bạo hành của hắn và sự yếu đuối của mẹ, từ nhỏ con đã không tin tưởng vào những mối quan hệ thân mật. Dù có nhiều người theo đuổi, con cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu đương hay kết hôn, vì con đã chịu đựng quá nhiều tổn thương rồi."
"Với tư cách một người mẹ, mẹ rất mong con có thể buông bỏ quá khứ, thử xây dựng một gia đình mới."
"Nhưng dù con chọn thế nào, mẹ vẫn sẽ ủng hộ. Mãn Mãn, mẹ chỉ cần con và Yên Yên hạnh phúc là đủ."
Nghe những lời ấy, tôi không kìm được mà bật khóc, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Mẹ kế nói đúng, tôi thật sự không tin vào tình yêu, chỉ tin vào tiền bạc. Vì thế, dù Bùi Lãng Hành có tốt với tôi đến đâu, khi biết tin hắn có thể sẽ kết hôn theo sắp đặt, tôi đã không do dự mà rút lui. Sự khác biệt về tầng lớp khiến tôi luôn lo lắng. Những ký ức tuổi thơ không đẹp càng khiến tôi trở thành người có xu hướng né tránh trong tình cảm. Tôi không dám đặt cược vào lòng trung thành của đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông quyền lực.
Lúc biết mình có thai, phản ứng đầu tiên của tôi là bối rối, thậm chí đã nghĩ đến việc bỏ đứa bé. Nhưng rồi tôi chợt nhớ đến những lời cay nghiệt của cha dượng: “Đồ con gái vô dụng, thà là bỏ đi từ trong bụng còn hơn.”
Tuổi thơ tôi đã khó khăn như vậy, tại sao con tôi không thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn? Sau khi gặp mẹ của Bùi Lãng Hành, tôi càng chắc chắn với suy nghĩ đó. Tôi có nhan sắc, có tiền, còn Bùi Lãng Hành là người hiến gene không thể hoàn hảo hơn. Với một người như hắn, đứa trẻ sinh ra chắc chắn sẽ không kém gì. Nếu tôi đã mang thai, thì đó là duyên phận mà ông trời ban cho tôi và đứa con.
Tôi quyết định sẽ giữ lại đứa trẻ này và tự mình nuôi dưỡng. Quả nhiên, Yên Yên ra đời đã mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui. Có lần, con bé cầm một khẩu súng đồ chơi, ngồi trong bụi cỏ nhỏ, khẽ gọi tôi: “Mẹ ơi, lại đây một chút!”
Tôi nghĩ con không khỏe, vội chạy đến, lo lắng hỏi: “Sao vậy, cưng? Có phải con khó chịu ở đâu không?”
Nào ngờ Yên Yên ôm lấy cổ tôi, hôn lên má tôi mấy cái, nũng nịu: “Muốn hôn mẹ thôi mà.”
Khoảnh khắc ấy, tôi không kìm được mà mắt đỏ hoe. Tôi nghĩ mình quá hạnh phúc. Con gái chưa từng là gánh nặng, con là sự cứu rỗi của đời tôi, là tất cả của tôi.
Tôi đã cố gắng hết sức để đáp ứng mọi mong muốn của Yên Yên, như thể đang bù đắp cho chính bản thân mình của tuổi thơ.
Khi gặp lại Bùi Lãng Hành, tôi sợ hắn sẽ phát hiện ra sự thật và đòi quyền nuôi dưỡng Yên Yên. Nhưng qua những ngày qua, tôi dần nhận ra trái tim mình đang dao động. Bùi Lãng Hành… hình như thực sự rất yêu tôi. Ngay cả khi chưa biết Yên Yên là con gái ruột, hắn vẫn đối xử với con bé như con ruột của mình. Và điều đó, có lẽ không phải là giả.
Vậy thì, có lẽ tôi nên thử mở lòng với hắn?
Bao nhiêu năm đã qua, tôi không muốn bỏ lỡ Bùi Lãng Hành thêm lần nữa.
Khi tôi đưa Yên Yên trở về biệt thự, con bé đã ngủ say từ lúc nào, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, trông đáng yêu vô cùng. Tôi nhẹ nhàng đặt Yên Yên lên giường rồi khép cửa phòng lại một cách nhẹ nhàng. Lúc đi ngang qua thư phòng, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.
Cánh cửa hé mở, tôi ngước nhìn vào thì thấy bác sĩ gia đình đang khám cho Bùi Lãng Hành.
"Hiện giờ ngài vẫn thường xuyên mất ngủ chứ? Tôi nhớ là cách đây không lâu ngài còn phải phụ thuộc vào thuốc ngủ mới ngủ được."
"Thỉnh thoảng."
"Nghe quản gia nói ngài hay bị đau dạ dày, tôi đã kê thêm vài loại thuốc, nhất định phải ăn đúng bữa và uống thuốc đầy đủ."
"Ừ."
"Vậy ngài còn bị đau đầu không?"
"Đỡ nhiều rồi."
...
Càng nghe, lòng tôi càng chấn động. Những năm tôi không có mặt ở đây, rốt cuộc Bùi Lãng Hành đã trải qua những gì? Sao mới chừng ấy tuổi mà lại mắc nhiều bệnh đến vậy?
Đến cuối, giọng bác sĩ ngày càng nghiêm trọng: “Thiếu gia, tôi đã quen biết ngài nhiều năm rồi, cho phép tôi hỏi thẳng, có phải cô Tô đã trở về không?”
Bùi Lãng Hành khẽ đáp: "Ừ."
Bác sĩ nặng nề thở dài: “Cô Tô vừa trở về là sức khỏe của ngài đã có tiến triển. Nói cho cùng, tôi nghĩ ngài cần chữa không phải là những bệnh trên cơ thể mà là bệnh trong lòng.”
“Ngài nên cố gắng giữ cô Tô ở lại bên cạnh ngài, hãy để cô ấy thay đổi ý định và quay về với ngài.”
“Cô Tô mới chính là liều thuốc duy nhất có thể chữa lành ngài.”
Bác sĩ còn đưa thêm vài lời khuyên, sau đó mới nhấc chiếc hộp thuốc và chuẩn bị rời đi. Ngay lúc đó, bà chạm mắt với tôi đang đứng ở cửa, ngạc nhiên trong giây lát, rồi gật đầu chào tôi một cách lịch sự và nhanh chóng rời khỏi.
Tôi bước vào phòng. Bùi Lãng Hành thoáng ngẩn người, đôi môi mím chặt lại, hơi bối rối: "Tô Mãn Mãn, em nghe được bao nhiêu rồi?"