CHUYỂN THẾ MỘT KIẾP, PHU QUÂN ĐÃ THAY LÒNG

Chương 3



7.

Ngày ta trở về nhà ngoại ở thành Lâm An, cả nhà họ Viên đều kinh động.

Ngoại tổ mẫu nhìn gương mặt ta, gần như không khác gì mẫu thân ta năm xưa, liền ôm chặt ta vào lòng, vừa gọi "gan ruột của ta" vừa khóc không ngừng. Sau đó, bà gọi từng người trong đám tôn tử cùng thế hệ với ta ra, từng người một giới thiệu cho ta.

Nhị thẩm vừa vuốt nước mắt vừa xúc động:

"Con bé này và mẫu thân nó hồi nhỏ thật giống nhau như đúc."

Ngoại tổ phụ nhìn lâu vào bức thư ta viết, nét chữ ta cố ý bắt chước theo bút pháp của phụ thân, trầm ngâm hồi lâu, rồi kiên quyết tuyên bố:

"Á Ức đã là người của nhà họ Viên, tất nhiên phải ở lại đây. Tức phụ, từ nay về sau sẽ làm phiền ngươi chăm lo chu đáo."

Mãi sau này ta mới biết, ngoại tổ phụ nhận ra nét chữ kia là ta cố ý bắt chước. Nhưng chính sự quen thuộc ấy lại càng khiến ông tin tưởng xuất thân của ta.

Nhị thẩm hiền hòa, đối đãi với ta cực kỳ tốt.

Nhưng tiểu biểu ca thì không như vậy. Hắn lớn hơn ta ba tuổi, là đích tôn duy nhất trong nhà, nghịch ngợm phá phách, tinh quái vô cùng.

Kể từ khi ta đến, bất cứ việc gì hắn làm, vì có ta đi cùng mà bị mắng ít hơn, thế nên chuyện gì hắn cũng kéo ta vào.

Hơn nữa, nhờ ta bày mưu tính kế, hắn dễ dàng "hạ đo ván" đám nhóc quấy phá bên ngoài, từ đó càng coi ta như quân sư đầu não, lời ta nói hắn đều nghe theo răm rắp.

Nhờ vậy, ngay ngày thứ ba, ta thuận lợi để hắn dẫn ta tìm được vị thần y tương lai – hiện tại vẫn là kẻ nghèo khổ – Diệp Quy Nông.

Diệp Quy Nông vốn là một ngục tốt, trong lao ngục học được y thuật cao minh từ một kỳ nhân. Nhưng vì không có tài lực, cũng không thuộc môn phái nào, nên không thể thi đỗ làm ngự y, đành lưu lạc làm thầy thuốc lang thang.

Ta giúp hắn hai lần trong lúc nguy nan, hắn không còn coi ta như một đứa trẻ tầm thường, thậm chí đồng ý giao cho ta phương thuốc độc nhất vô nhị của mình.

Ta dập đầu tạ ơn, nhờ ngoại tổ phái người mang theo dược phương và khẩu tín của ta lập tức gửi về cho phụ thân đang bệnh nặng.

Phụ thân nhận được tin, biết ta nhớ lại chuyện cũ, hơn nữa cũng không hài lòng với Châu Sách, liền viết thư hồi đáp:

"Những gì con muốn làm, phụ thân đều ủng hộ."

Và cũng nhờ thế, tình thương yêu mà ông từng dành cho Châu Sách chấm dứt.

Tất cả sự giúp đỡ phụ thân từng dành cho hắn, giờ đây, cũng không còn nữa.

 

8.

Ở Lâm An, ta sống cuộc đời tự tại và vui vẻ.

Nhờ mắt nhìn tinh tường, ta phát hiện tài năng của thần y Diệp Quy Nông, giúp danh tiếng của hắn ngày càng lan xa. Hắn thậm chí coi ta như tri kỷ vượt qua tuổi tác.

Sau đó, nhân dịp cần mua sắm, ta dùng bạc hỗ trợ hắn mở rộng y quán. Còn trong việc chọn địa điểm và chuẩn bị thuốc men cuối năm, ta đưa ra lời khuyên, giúp hắn tránh được hai nguy cơ lớn.

Cứ thế, danh tiếng của ta trong giới y dược ngày càng vững chắc. Mỗi năm, từ các tiệm thuốc và ngân trang, ta đều nhận được một khoản lợi tức cố định.

Những xấp ngân phiếu ngày càng chồng cao.

Nhìn thật khiến lòng người sảng khoái.

Quả nhiên, có tiền, tinh thần và khí thế cũng phấn chấn hơn nhiều.

Tiểu biểu ca nhà ta vốn chẳng có chí đọc sách. Nhưng phải công nhận, hắn đánh nhau thì rất khá.

Hôm ấy, khi cả hai đang đi dạo trên phố, tình cờ thấy một tiểu công tử thanh tú bị ba tên con nhà quyền quý ức hiếp.

Ta chỉ khẽ hất cằm:

"Nhị ca, đi dạy dỗ bọn chúng đi."

Nhị ca liếc qua một cái, lắc đầu:

"Không được. Đó là con trai lớn của Tuần phủ, thêm cái đứa hay chảy mũi của Thứ sử và cả thằng hay cắn người khóc nhè nhà Tri châu. Ta mà đánh, về nhà chắc chắn sẽ bị cha đánh gãy chân, muội cầu xin cũng không cứu nổi."

"Nhị ca, phải đi. Nghe ta."

Nhị ca lại nhìn về phía tiểu công tử bị vây ở giữa. Hắn ăn mặc bình thường, mấy kẻ hầu đứng xa xa, còn bản thân thì bị đè xuống đất mà đánh.

"Thật sự nên đi, ba chọi một, quá hèn hạ."

Trong khi ba tên nhóc kia vừa khóc vừa mắng nhị ca "đi chết đi" vì đánh chúng, ta bước tới, cúi xuống, đưa khăn tay cho tiểu công tử, dịu dàng hỏi:

"Đệ đệ, đệ không sao chứ?"

Tiểu công tử ban đầu còn mím môi, cố tỏ vẻ cứng cỏi, nhưng vừa nghe ta hỏi, lập tức òa khóc.

Ta nhất quyết đưa tiểu công tử về nhà.

Nhị cữu vốn giận dữ ngút trời, nhưng khi thấy ta, ông cố kiềm lại. Nhìn tiểu công tử, biểu cảm của ông có phần phức tạp. Sau đó, ông bảo người đưa cậu bé đi tắm rửa.

"Con có biết nó là ai không?"

Dĩ nhiên là ta biết.

Tiểu công tử này là một hoàng tử ít được chú ý trong cung. Mẫu phi của cậu xuất thân thấp kém, lại không hòa hợp với Hoàng Quý phi – mẫu thân của đại hoàng tử đang được sủng ái nhất.

Cậu bé thường xuyên bệnh tật, nhiều lần suýt mất mạng. Mẫu phi của cậu phải khóc lóc cầu xin, hoàng đế mới cho phép cậu về quê mẹ ở Lâm An "hỏi thuốc", thực chất là để tránh hiểm họa.

Nhưng phượng hoàng rụng lông chẳng bằng gà, đám kẻ hầu nịnh nọt Hoàng Quý phi đều tìm cách gây khó dễ. Ba tên nhóc kia, được người lớn ngầm cho phép, lấy cớ "trẻ con không hiểu chuyện" mà bày trò.

Tuy nhiên, bọn chúng không biết rằng, tiểu công tử này trong tương lai sẽ là người dưới một người mà trên vạn người.

Dù mẫu phi xuất thân thấp, bà sinh được hai người con trai.

Người anh trai ít nói của tiểu công tử – nhị hoàng tử – chính là người con mà hoàng đế thật lòng yêu thương. Sau khi nhị hoàng tử được phong làm thái tử, tiểu công tử này cũng một bước lên mây.

Kiếp trước, chính vì phụ thân ta chọn đúng phe, kịp thời gửi mật thư giúp nhị hoàng tử trong thời khắc nguy nan, nên mới có cơ hội đề cử Châu Sách – kẻ ba phải – bước lên đỉnh cao.

Kiếp này, đến lượt ta đầu tư trước.

Ta chỉ muốn mua cho mình một lá bùa hộ thân mà thôi.

 

9.

Rất nhanh, tiểu công tử nhập bọn với chúng ta.

Mẫu tộc của cậu vốn không mạnh, việc bảo vệ một vị hoàng tử nhỏ bé đã đủ khó khăn. Nay thấy hai nhà qua lại thân thiết, họ không chỉ khách sáo đối đãi, mà còn thở phào nhẹ nhõm.

Ta tranh thủ thời gian, từ sớm dạy cậu bài học về lòng biết ơn:

"Gọi ta là tỷ tỷ. Giờ tỷ tỷ chăm sóc đệ, sau này lớn lên, đệ cũng phải chăm sóc tỷ tỷ thật tốt, đúng không? Ví dụ như, có kẻ muốn lấy bạc của tỷ tỷ, đệ phải giúp tỷ tỷ giữ lại, đúng chứ?"

"Nhưng, rõ ràng tỷ nhỏ hơn ta mà…"

"Ồ, thế đệ còn muốn xem rối bóng nữa không ——"

"Tỷ tỷ…"

Ta dẫn cậu và nhị ca đi khắp thành Lâm An, chỗ nào có món ngon, nơi nào náo nhiệt, ta đều rành rọt như lòng bàn tay, đến nỗi nhị ca cứ ngơ ngác nhìn mãi.

Thỉnh thoảng, vẫn có những rắc rối xảy ra.

Ví dụ như đám con nhà giàu kia, cứ tình cờ "gặp gỡ".

Ban đầu, chúng đánh không lại nhị ca, liền đứng từ xa chửi bới.

Lâu dần, mắng mãi cũng mệt, chúng bắt đầu lắp bắp hỏi han:

"Viên Tứ nương tử, nói nhiều như thế, khát không? Ta biết có quán trà mới nhập loại Ngọc Lộ Đoàn tuyệt lắm."

Kẻ khác tiếp lời:

"À, cả bánh Mật Phù Tô Nại Hoa cũng ngon nữa. Nương tử có muốn ——"

Rồi quay sang nhị ca ta, gọi với vẻ rụt rè:

"Nhị ca… Hay là cùng đi nhé?"

Nhị ca một cước đá bay chúng:

"Nhị ca cái gì? Giờ mới sợ ta à? Biết lợi hại rồi hả? Muộn rồi!"

"Nhị ca, từ giờ ta… còn có ta nữa… đều nghe lời huynh! Cùng ăn điểm tâm đi, bọn ta mời."

Ta ngẩng đầu kiêu ngạo:

"Không ăn."

Nhưng khi đi ngang, mùi hương thực sự quyến rũ quá.

Tiểu công tử không nói lời nào, đến tối lại lặng lẽ mang mấy món ấy về, đặt đầy trên bàn.

Cậu vẫn tiếp tục lấy thêm.

Ta cười:

"Ta không ăn nhiều đến vậy đâu."

"Vậy ăn thứ tỷ thích." Cậu đáp. "Hôm nay, khi họ nhắc đến Ngọc Lộ Đoàn, tỷ rõ ràng chớp mắt một cái, chứng tỏ thích mà."

Quả là quan sát tinh tường.

Ta ngẩng đầu nhìn, mới nhận ra thiếu niên trước mặt đã cao hơn ta nửa cái đầu.

Mười sáu tuổi, cái tuổi ngây ngô và nhiệt huyết, ánh mắt cậu không giấu được bất cứ điều gì.

Ta cúi đầu, đẩy đĩa Ngọc Lộ Đoàn sang một bên:

"Nhưng ngọt quá. Ta đâu còn là trẻ con nữa, không thích."

Tần Kỳ bỗng hỏi:

"Không thích, là vì người trong thư đó sao?"

Cậu nhắc đến bức thư mà phụ thân gửi ta.

Chương trước Chương tiếp
Loading...