Cô Dâu Không Phải Dành Cho Anh
Chương 1
01
Điện thoại trên bàn trà rung lên ong ong, trên màn hình là cái tên: “Trần Chí Bình.”
Tôi hít sâu một hơi, gạt đi mọi mệt mỏi lo cưới hỏi, nhấn nút nghe máy.
“Alo, Vi Vi…”
Giọng Trần Chí Bình vẫn như mọi khi, dè dặt, nhuốm chút mệt mỏi của cuộc sống.
“Mẹ anh… còn cả chị cả, chị hai, chị ba cũng tới rồi.”
“Họ… có vài chuyện muốn bàn bạc với em lần cuối.”
Anh ta ngập ngừng, giọng càng lúc càng thấp.
“Em… họ hình như đang không vui lắm.”
“Ồ?” Tôi cầm điện thoại, bước tới cửa sổ.
Ánh nắng đầu hè tràn ngập Giang Thành.
“Bàn gì? Thực đơn? Rượu? Hay là kịch bản lễ cưới?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Bên kia im lặng vài giây, sau đó là tiếng xào xạc như có người giật điện thoại đi.
Một giọng nữ the thé, lạnh lùng không cho phản bác xuyên qua ống nghe:
“Tiểu Lâm hả? Tao là mẹ chồng mày đây! Không dài dòng, chuyện cưới xin, mấy cái quy củ phải sửa lại!”
Không phải bàn bạc, mà là ra lệnh.
“Nói đi.” Giọng tôi lập tức lạnh xuống.
“Thứ nhất, tiền sính lễ!” Bà ta nói nhanh như đã tập trước cả trăm lần.
“188.000 tệ? Nhiều quá! Nhà tao nuôi Chí Bình học tới nghiên cứu sinh, đến xương cũng vắt hết mỡ rồi!”
“Giảm đi! Còn 30.000 lấy may là được rồi!”
Con số lạnh băng đập thẳng vào tai, tôi gần như hình dung được mấy gương mặt bên kia đang đắc ý thế nào.
Từ 188.000 xuống còn 30.000?
Không phải chém ngang lưng, mà là bổ thẳng xuống tận gót chân.
Không ngạc nhiên.
Lần đầu tới nhà Trần Chí Bình, tôi đã thấy mẹ anh ta mặt mày cay nghiệt, mấy chị gái thì im như tượng.
Ngay cả hôm hai bên gặp mặt bàn cưới, nhà họ gần như không mở miệng lấy một câu.
Mọi thứ do ba mẹ tôi định đoạt: sính lễ, hồi môn một chiếc xe, ngày cưới.
Họ gật đầu lia lịa, không ý kiến gì.
Hóa ra là chờ tôi đặt tiệc, may lễ phục, phát thiệp, chuẩn bị xong xuôi rồi mới nhảy ra phá đám.
Ép tôi tiến thoái lưỡng nan, đành phải nuốt vào!
“Thứ hai, hồi môn! Cái xe đó không đủ!” Giọng bà ta sắc như dao cạo.
“Con trai tao là nghiên cứu sinh quý giá, độc đinh một nhà!”
“Cô gả vào, phải có thêm một căn nhà ở Giang Thành đứng tên Chí Bình!”
“Còn nữa, thêm 300.000 tiền mặt nữa!”
“Không nhiều! Gọi là đền đáp công nuôi ăn học của tao với ba chị nó thôi!”
“Mỗi người sáu vạn, là nể mặt nhà cô có học tao mới lấy ít đấy!”
Nhà? Tiền mặt? Đền bù?
Một cảm giác nực cười lạnh toát trào lên nhấn chìm tôi.
Tôi suýt thì bật cười.
“Thứ ba, con cái!” Giọng bà ta khiến tôi buồn nôn.
“Nhà họ Trần chỉ có mình Chí Bình là cháu đích tôn! Từ nhỏ không có em trai, cô đơn lắm!”
“Nên… dù thế nào, con Lâm Vi này phải đẻ cho nhà tao hai đứa con trai!”
“Đây là điều kiện bắt buộc, không có thương lượng!”
Phải sinh hai con trai?
Nhà các người có hai ngai vàng cần người kế vị à?
Nói xong, bên kia chìm vào im lặng đầy căng thẳng.
Chắc đang chờ tôi nổi đóa, hay khóc lóc van xin.
Tôi còn nghe được tiếng thở phì phò phấn khích của họ.
Rồi là giọng rấm rứt như muỗi kêu của Trần Chí Bình:
“Vi Vi… em xem… mẹ và mấy chị không cố ý đòi hỏi quá đáng đâu…”
“Hồi đó khổ thật… vì anh, họ đã…”
Anh ta chưa nói hết thì bị chặn họng bởi những tiếng mắng chửi hỗn loạn:
“Chí Bình, câm miệng! Ở đây không tới lượt mày nói!”
“Đồ vong ân! Quên tụi tao ăn mắm hút mủ nuôi mày học rồi hả?”
“Đọc sách đọc tới ngu người rồi à? Đứng về phía vợ hả?”
Tiếng mắng như tên bắn loạn xạ.
Giọng anh ta biến mất.
02
Vài giây sau, điện thoại lại truyền đến tiếng thở dốc run rẩy.
Anh ta chắc trốn được vào góc nào đó, giọng đầy tuyệt vọng:
“Vi Vi… xin lỗi… anh không làm gì được…”
“Anh chỉ cần nghĩ tới cảnh họ ăn cơm nguội muối dưa, đồng nào cũng xé làm đôi…”
“Anh… không nỡ cứng miệng với họ…”
“Anh xin em… chịu thiệt chút được không?”
“Anh thề! Sau này anh sẽ làm ba công việc cùng lúc, trả hết cho em! Gấp đôi cũng được!”
“Vi Vi… anh cầu xin em…”
Trong giọng anh ta chỉ có yếu đuối và đau khổ, duy nhất không có là dũng khí bảo vệ tôi, bảo vệ mái nhà chúng tôi sắp cùng nhau dựng nên.
“Ồ?”
Tôi đáp nhẹ một tiếng, giọng bình thản như mặt hồ đóng băng.
“Chỉ vậy thôi sao? Còn gì nữa không?” Tôi thậm chí còn cong nhẹ khóe môi.
Bên kia nghẹn họng.
Một giây sau, giọng chị cả vang lên, tham lam đến trơ trẽn:
“Tất nhiên là còn! Tiểu Lâm, chị là chị cả của Chí Bình!”
“Đã hỏi thì chị không khách sáo:
Tiền trong nhà sau này phải do mẹ chị giữ! Hai đứa làm ra bao nhiêu đều phải—”
“Đủ rồi.”
Tôi cắt ngang, giọng không to nhưng sắc như dao chém đứt mọi ồn ào.
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ suy nghĩ, nói sau.”
Không chờ bên kia phản ứng, tôi thẳng tay cúp máy.
Thế giới lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng ve kêu ngoài cửa sổ.
Tôi nhìn ba chữ “Trần Chí Bình” trên màn hình, ngón tay dừng lại ba giây.
Rồi xóa tên.
Như phủi đi một hạt bụi vướng mắt.
Gả vào à?
Không phải xây dựng gia đình, mà là nhảy vào hố lửa.
Là tự chui đầu vào một ổ sói gồm mẹ chồng cay nghiệt, ba bà chị tham lam và một thằng chồng nhu nhược.
Tôi mở danh bạ, ngón tay không chút do dự bấm vào cái tên ghi chú: “09 - Cố Dã.”
Đối tượng xem mắt thứ 9.
28 tuổi, đẹp trai, hơi cà lơ phất phơ, chỉ học cao đẳng, lại còn h..út th//uốc.
Từng ăn cơm với bố mẹ anh ta, cả nhà rất quý tôi.
Khi tôi tỏ ra lạnh nhạt, nhà người ta còn đồng loạt theo đuổi ngược.
Nhưng vì chênh lệch tuổi tác, học vấn, và việc anh ta hút thuốc, tôi đành cắt đứt.
Hình ảnh bác tôi vật vờ vì u//ng th//ư phổi vẫn còn ám ảnh, tôi không thể để người thân phải chịu cảnh đó lần nữa.
Cuộc gọi chỉ reo một tiếng đã được bắt máy.
Nhanh đến mức như thể anh ta vẫn luôn chờ.
“Alo? Cô Lâm hả?” Vẫn là giọng khàn khàn lười biếng ấy, trầm thấp mà bất cần.
“Hiếm thấy thật, cô chủ động gọi tôi đấy! Sao, đổi ý rồi à?”
Anh ta có vẻ bất ngờ, nhưng giọng sau đó lại nhếch lên thích thú.
Tôi cầm điện thoại, không dài dòng, không vòng vo, nói thẳng:
“Cố Dã, anh bỏ thu/:ốc được không?”
“Đương nhiên được!” giọng dứt khoát không cần suy nghĩ.
“Vậy cưới tôi đi. Ba ngày nữa, khách sạn Quốc tế Giang Thành, sảnh Thiên Tịch.” Tôi điềm tĩnh nói.
Nội dung chấn động, giọng lại bình thản đến đáng sợ.
Bên kia im bặt.
Tiếng ồn nền cũng ngưng hẳn như bị ấn nút tạm dừng.
Vài giây trôi qua, dài như cả thế kỷ.
Rồi là một tiếng cười ngắn, mang theo ngạc nhiên và thích thú.
Ngay sau đó, anh ta trả lời dứt khoát:
“Được!”
Trái tim tôi rơi bịch một cái, cuối cùng cũng về chỗ cũ.
Tôi nhắm mắt, rồi mở ra, đáy mắt đã trong vắt:
“Cảm ơn! Nhưng có thể sẽ có phiền phức.”
Bên kia vang lên một tiếng cười khẽ đầy ngạo nghễ, và tự tin đến mức khiến người ta run rẩy:
“Phiền phức? Hừ, cô Lâm, cô chỉ cần mặc váy cưới, còn lại…”
Giọng anh ta hạ xuống, mang theo chất thép lạnh lẽo:
“Trời có sập, nhà họ Cố tôi đỡ giùm.”