Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Đẳng Cấp Không Cần Phô Trương
Chương cuối
Thái độ Ngô Lương trở mặt cực nhanh:
“Tán tỉnh? Đừng tự dát vàng lên mặt. Em nghĩ tôi thích vẻ ngoài của em chắc? Người tôi thích xưa nay chỉ có San San. Dù cô ấy không đáp lại, tôi vẫn sẽ kiên trì.”
Tôi dửng dưng:
“Chuyện hai người, tôi không quan tâm. Miễn đừng lôi tôi vào vở kịch nực cười này nữa.”
Dứt lời, tôi cầm bộ đồ vừa thử ra quầy tính tiền.
Thấy thế, Triệu Văn Huệ cũng cuống cuồng gọi nhân viên:
“Này, tôi muốn mua đồ, mau tới phục vụ tôi!”
Xong, cô ta còn lườm tôi, giọng khinh khỉnh:
“Còn bày đặt thiên kim tiểu thư, hứ. Nói cho cậu biết, tiểu thư nhà giàu chân chính mua sắm chẳng cần trả tiền đâu.”
Một nhân viên nghe xong, ngơ ngác: tưởng đâu cô ta định “xài chùa” chắc.
Triệu Văn Huệ hất cằm:
“Muốn biết vì sao à?”
Tôi lắc đầu:
“Không hứng thú.”
Bị tôi ngó lơ, cô ta nổi cáu, nói lớn:
“Mấy người biết Điền Trừng chứ? Chính là đại sứ thương hiệu này, cũng là bạn thân của tôi. Tôi tới mua đồ, cô ấy sẽ thanh toán giùm. Chỉ cần báo vào tài khoản của cô ấy là xong.”
Gì cơ?
Tôi nghe mà thấy buồn cười. Sau khi cướp mẹ tôi, giờ cô ta lại muốn “cướp” luôn bạn thân tôi sao?
Nhìn tôi ngạc nhiên, cô ta càng đắc ý:
“Sao? Không ngờ đúng không? Điền Trừng chính miệng nói với tôi, bảo tôi cứ mua đi, rồi ghi vào hóa đơn của cô ấy.”
Bà quản lý liền tin là thật, rối rít chạy tới tiếp đón:
“Cô ơi, vậy Điền Trừng thích ăn gì nhất? Mấy ngày nữa cô ấy có ghé tiệm không ạ, để tôi còn chuẩn bị?”
Triệu Văn Huệ bịa luôn:
“Cô ấy thích đồ ngọt, kiểu bánh kem dâu ấy.”
Tôi phì cười:
“Đừng có bốc phét. Cậu thì biết gì?
Cô ấy là kiểu ‘ăn để không chết đói’ thôi, chứ nào có món yêu thích. Nếu không vì sợ đói mà chết, cô ấy chẳng bao giờ muốn đụng tới đồ ăn.”
Triệu Văn Huệ trợn mắt:
“Sao cậu biết?”
Tôi cười:
“Vì tôi cũng là bạn thân của Điền Trừng, sao? Cậu không nghe nói à?”
Cô ta lườm tôi:
“Văn San San, cậu giỏi thật, tôi nói gì cậu cũng xí phần nhận vào mình!”
Rồi cô ta mở điện thoại, tìm bức ảnh:
“Nhìn đây, tớ có hình chụp chung với Điền Trừng, còn cậu thì có chắc?”
Tôi thoáng nhìn, không nhịn được bật cười:
“Đây cũng gọi là chụp chung sao? Giữa hai người cách nhau chắc năm chục mét ấy chứ?”
Cô ta hừ mũi:
“Thế thì sao? Dù sao bọn tớ cũng cùng khung hình. Cậu đừng có ghen tỵ.
Loại con gái nghèo rớt ở quê lên như cậu, chắc trộm đâu ra đống thẻ rồi bịa chuyện quen Điền Trừng hả?”
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“San San bé bỏng ơi, cậu xong chưa đấy?”
Nghe tiếng gọi, tôi quay lại thì thấy người đến chính là cô bạn thân yêu quý – Điền Trừng.
Vừa trông thấy Điền Trừng xuất hiện, cả cửa tiệm lập tức xôn xao hẳn lên.
Quản lý và mấy nhân viên rối rít chạy lại.
Triệu Văn Huệ cũng vô cùng hào hứng, bước tới chào:
“Chào cậu, Điền Trừng. Tớ là Văn Huệ đây, bữa họp báo lần trước mình đã gặp nhau rồi đó.”
Điền Trừng ngó cô ta mấy giây, vẻ mặt khó hiểu:
“Xin lỗi nhé, tôi không nhớ ra cậu. Cậu tên gì cơ?”
Chỉ một câu này đã khiến gương mặt Triệu Văn Huệ cứng đờ vì xấu hổ. Mọi người xung quanh cũng nhìn ra ngay là cô ta vừa nói xạo.
Lúc này, Điền Trừng đã đi đến bên tôi, thân mật khoác tay:
“Tớ nhắn cho cậu bao nhiêu cái tin WeChat mà cậu không thèm xem. Chỉ đi mua bộ quần áo thôi mà lâu thế?”
Tôi cười bảo:
“Vì cậu làm đại diện cho thương hiệu này nên tớ tới ‘góp doanh thu’ giúp cậu chứ còn gì.”
Điền Trừng nũng nịu tựa vào tôi:
“Ôi, biết cậu là tốt nhất mà, San San bé bỏng, tớ yêu cậu nhất luôn.
Mua xong chưa? Mình đi luôn được không?”
Tôi gật đầu, vừa định cùng Điền Trừng rời khỏi thì Triệu Văn Huệ lại xông tới, đứng chắn trước mặt Điền Trừng.
Điền Trừng cau mày:
“Cô làm gì vậy?”
Triệu Văn Huệ chống tay lên hông:
“Điền Trừng, đừng tưởng cô nổi tiếng là ngôi sao đang hot thì hay ho lắm nhé. Cô có biết mẹ tôi là ai không?”
Điền Trừng ngơ ngác:
“Mẹ cô là ai mà cô còn không biết, thì làm sao tôi biết.”
Nghe câu trả lời, tôi phì cười, còn những người xung quanh thì cố nhịn để không bật cười thành tiếng.
Triệu Văn Huệ sầm mặt:
“Cô đừng có cợt nhả. Mẹ tôi là Văn Hinh – nữ cường nhân, chính là chủ cái trung tâm thương mại này. Nếu cô dám phớt lờ tôi, tôi sẽ bảo mẹ tôi phong sát cô ngay lập tức!”
Nghe thế, Điền Trừng lộ vẻ kinh ngạc.
Triệu Văn Huệ đắc ý:
“Sợ rồi chứ?”
Điền Trừng chỉ biết thở dài:
“Tôi với dì Văn Hinh rất thân, thế mà chưa từng nghe nói dì ấy có cô con gái như cô.”
Triệu Văn Huệ nổi cáu:
“Đừng có mà giở thói chó chê mèo lắm lông!”
Tôi lập tức sầm mặt. Vừa dứt câu, không chần chừ thêm giây nào, tôi bước tới thẳng tay tát cho Triệu Văn Huệ một bạt tai.
Bị tôi đánh bất ngờ, Triệu Văn Huệ sững sờ ôm má:
“Văn San San, cậu dám đánh tôi? Tôi liều với cậu luôn!”
Nói xong cô ta lao vào định đánh trả, nhưng tôi nhanh chân né kịp.
Quá tức, Triệu Văn Huệ gào lên:
“Ngô Lương, mau giúp tôi dạy dỗ nó đi!”
Nhưng Ngô Lương lặng thinh, vì đến giờ anh ta vẫn không chắc phe nào mới đúng. Người ích kỷ như anh ta sao dám liều lĩnh ra tay?
Thấy không cậy được Ngô Lương, Triệu Văn Huệ lại cầu cứu bố:
“Ba, nó đánh con, ba báo thù cho con đi!”
Triệu Quốc Khôn lập tức xắn tay áo, đi tới:
“Cô dựa vào cái gì mà đánh con gái tôi?”
Đúng lúc ấy, một người quen bước vào. Nhìn thấy người đó, Triệu Quốc Khôn lập tức thu tay, vội chỉnh sắc mặt nghiêm túc:
“Văn Hinh, sao em lại tới đây?”
Người tới chính là mẹ tôi. Bà lườm ông ta một cái đầy khó chịu.
Triệu Văn Huệ vội xán lại, nũng nịu:
“Dì ơi, dì phải bênh con. Con vừa bị con nhỏ đó tát một cái đau điếng!”
Tôi nhìn mà hết biết nói gì.
Mẹ tôi đi thẳng tới bên tôi:
“Con gái yêu, tay có đau không?”
Mọi người xung quanh đều chết sững.
Cửa tiệm chợt im phăng phắc.
Triệu Quốc Khôn lắp bắp không nói thành lời:
“Văn… Văn Hinh, em… vừa nói cái gì? Ai, ai là con gái em?”
Mẹ tôi cau mày:
“Tất nhiên là con gái ruột của tôi rồi. Tôi chỉ có mỗi đứa con này thôi.”
Hai bố con Triệu Quốc Khôn – Triệu Văn Huệ nhìn nhau bàng hoàng.
Ông ta vội hỏi:
“Sao… sao anh lại không biết…”
Mẹ tôi hừ lạnh:
“Anh là cái thá gì mà tôi phải giới thiệu con gái bảo bối của tôi cho anh biết?”
Triệu Văn Huệ quýnh quáng, kéo tay bố:
“Ba, ba bảo đã ‘tóm’ được bà chủ trung tâm thương mại này, sẽ cưới bà ấy làm vợ để bà ấy làm mẹ kế cho con cơ mà? Sao bây giờ lại thế này?”
Nghe con nói thế, Triệu Quốc Khôn tức tối giơ tay tát cô ta ngã nhào, nhưng rồi cũng mặc kệ, vội quỳ xuống trước mặt mẹ tôi:
“Văn Hinh, là lỗi của anh, anh thật sự không biết nhìn người. Nếu biết đây là con gái của em, anh nào dám… Em yên tâm, sau này anh chắc chắn coi con bé như con ruột, em đừng giận…”
Mẹ tôi liếc xuống ông ta:
“Bây giờ anh đứng dậy và biến khỏi đây, tôi có thể ném cho anh ít tiền cho xong. Còn nếu cứ lằng nhằng đeo bám, anh nhất định sẽ hối hận.”
Quả nhiên, câu nói ấy có tác dụng ngay. Triệu Quốc Khôn hốt hoảng đứng phắt dậy, mặt dán nụ cười nịnh:
“Anh đi… Anh đi ngay bây giờ…”
Sau đó, tôi nhanh chóng tóm tắt mọi chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, sắc mặt mẹ tôi tái hẳn lại, bà quét mắt quanh tiệm:
“Tôi sẽ liên hệ với ông chủ của thương hiệu này, yêu cầu lập tức đổi hết quản lý lẫn nhân viên. Chuyện các người làm hôm nay đúng là mất mặt.”
Xong xuôi, tôi, mẹ và Điền Trừng cùng đi spa như kế hoạch.
Nào ngờ, xe vừa lăn bánh ra bãi, tôi chợt thấy trước đầu xe có người chắn đường. Hóa ra là Ngô Lương.
Tôi nổi cáu:
“Muốn chết hả, tránh ra!”
Anh ta tiến lại gần, giọng xuống nước:
“San San, tất cả là lỗi của tớ, tớ không biết cậu mới thật sự là tiểu thư. Cho tớ thêm cơ hội được không?”
Tôi phá lên cười:
“Cậu đang mơ giữa ban ngày đấy à!”
Nói xong, tôi đạp ga vọt đi, bỏ mặc anh ta đứng đần ra.
Ngồi ghế sau, mẹ tôi khoanh tay hài lòng:
“Không hổ là con gái yêu của mẹ, dứt khoát lắm.
Điền Trừng này, ở showbiz con quen nhiều trai đẹp, giới thiệu vài người cho San San gặp gỡ đi.”
Điền Trừng cười:
“Dì yên tâm, cứ để đấy cho con!”
[ TOÀN VĂN HOÀN ]