Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Đổi Mệnh Thanh Mai
Chương 2
05
Nhưng Giang Niệm Niệm là ai chứ?
Càng cấm, cô ta càng lén lút làm liều.
Nửa đêm, con mèo búp bê lén lút chui vào phòng chúng tôi.
Nghe thấy động tĩnh, tôi lập tức chui vào lòng Phó Dã, vừa nép người vừa làm nũng.
Phó Dã bật cười trầm thấp, đè tôi xuống, không chút khách khí.
Con mèo búp bê tức giận nhảy lên giường, hướng về phía tôi mà gầm gừ nhe nanh.
Nhìn chẳng khác nào Giang Niệm Niệm kiếp trước, lúc nổi điên tìm cớ kiếm chuyện với tôi.
Tôi cố ý rên nhẹ, khiêu khích nhìn nó:
"Phó Dã, con mèo này thật giống chủ cũ của nó, thật phiền phức. Hay anh tìm cách bịt miệng nó lại đi, không thì lát nữa mẹ nghe thấy động tĩnh lại kéo người lên làm phiền!"
Phó Dã cười khẽ, cởi trần vẫy tay với con mèo.
Con mèo búp bê nhìn thân hình săn chắc của anh, nhỏ dãi ra cả bãi, nheo mắt bước từng bước lại gần.
Ngay khi nó vươn vuốt định chạm vào cơ bụng sáu múi của Phó Dã, anh nhanh như chớp tóm lấy lông sau lưng nó, đem "dụng cụ bịt miệng" — chiếc túi vải — nhét thẳng vào, nhốt nó trong tủ quần áo trống bên cạnh.
Con mèo điên cuồng cào cào cánh tủ, phát ra những tiếng ken két chói tai.
Còn tôi và Phó Dã thì chẳng thèm đoái hoài, tiếp tục bận... tạo người.
Không chiếm được chút lợi thế nào, ánh mắt con mèo càng thêm độc ác.
Sáng hôm sau, mẹ chồng lấy cớ tụ tập, mời một đám bạn bè người quen tới, cả ba mẹ Giang Niệm Niệm cũng có mặt.
Để tránh mặt bọn họ, tôi chạy xuống bếp phụ giúp người làm chuẩn bị bánh ngọt.
Nhưng hai người nhà họ Giang lại mặt dày bám theo.
Bà Giang ôm con mèo búp bê, vờ như thân thiết mời tôi lên lầu "nói chuyện".
Vừa đi được nửa cầu thang, con mèo bỗng nhiên nhảy ra.
Trong tiếng kêu thảm thiết, nó lăn lông lốc xuống bậc thang.
Bà Giang lập tức nổi cơn thịnh nộ:
"Hứa Nhược Ninh, cô thật ác độc! Niệm Niệm đã yêu thương tin tưởng cô, giao con mèo quý giá nhất cho cô, vậy mà cô dám ném nó ngã lăn ngay trước mặt tôi?!"
Con mèo nằm bẹp dưới đất, mãi không gượng dậy nổi.
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xầm:
"Không ngờ Hứa Nhược Ninh lại là loại người như vậy, chắc sau lưng cũng chẳng ít lần ngược đãi động vật rồi!"
"Đúng đó, Niệm Niệm mà biết chắc đau lòng chết mất!"
"Không hiểu nổi Phó Dã nghĩ gì, không chọn Niệm Niệm — vừa xinh đẹp vừa môn đăng hộ đối — lại đi cưới thứ gái nhà quê chẳng ra gì!"
Trong lúc bọn họ đang bàn tán sôi nổi, Phó Dã chen qua đám đông bước tới.
Ông Giang nghiến răng nghiến lợi:
"Phó Dã, đây chính là người vợ tốt của cậu đấy à? Ngay trước mặt chúng tôi mà còn dám hành hạ con mèo của Niệm Niệm! Cậu còn coi trọng tình nghĩa giữa hai nhà không?"
Mẹ chồng cũng hung hăng lườm tôi:
"Phó Dã, mẹ thấy là do con chiều nó quá, khiến nó càng ngày càng không biết phép tắc! Theo mẹ, nên tống nó về nhà mẹ đẻ một thời gian, cho nó biết thế nào là lễ độ!"
Con mèo búp bê khập khiễng bò dậy, nhưng vừa đứng lên lại đổ gục, nó đáng thương ngẩng đầu, miệng meo meo về phía Phó Dã.
Tất cả mọi người đều đang chờ xem — Phó Dã sẽ trừng trị tôi thế nào.
06
Thế nhưng Phó Dã không thèm để ý đến bọn họ, mà đi thẳng về phía tôi.
Anh cúi người, nhẹ giọng hỏi:
"Ninh Ninh, những gì họ nói có phải sự thật không?"
Tôi lập tức mím môi, tỏ vẻ ấm ức, viền mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng.
Nức nở đáp:
"Em không làm gì cả... Rõ ràng là dì Giang ôm con mèo, không biết làm sao mà nó tự dưng phát điên, nhảy lăn xuống cầu thang."
Bà Giang tức đến mức mặt đỏ bừng:
"Hứa Nhược Ninh, cô ăn nói hàm hồ cái gì vậy! Rõ ràng là cô ganh tị với tình cảm giữa Niệm Niệm và mẹ chồng cô, nên cố tình ngược đãi con mèo ngay trước mặt tôi, giờ còn đổ vấy lên người khác!"
Mẹ chồng cũng lạnh mặt, khinh thường nhìn tôi:
"Con bé này từ lâu đã có lòng đố kỵ, thấy Niệm Niệm và Phó Dã từ nhỏ đã thân thiết, nên luôn tìm cách nói xấu sau lưng, phá hoại tình cảm hai đứa.
Bây giờ Niệm Niệm tặng mèo để xin lỗi, cô ta lại cố tình hại chết con mèo, không cho nó thân thiết với Phó Dã!"
Ông Giang cũng hùng hổ vỗ bàn:
"Hứa Nhược Ninh, nếu cô không muốn nuôi thì trả con mèo lại cho chúng tôi là được, sao lại nhẫn tâm ra tay với một sinh mạng nhỏ bé như vậy!"
Ông ta quay sang Phó Dã, giọng đầy chỉ trích:
"Phó Dã, chúng tôi nhìn cậu lớn lên, giờ vợ cậu làm ra chuyện nhục nhã như thế, cậu cũng mặc kệ sao? Còn không mau bắt cô ta xin lỗi đi!"
Đám họ hàng đứng quanh lập tức hùa theo:
"Đúng thế, cô ta đâu chỉ làm mất mặt mình, còn khiến nhà họ Phó chúng ta mất mặt! Nếu chuyện này lộ ra ngoài, Phó gia biết giấu mặt vào đâu!"
Phó Dã vẫn im lặng không nói một lời.
Tôi khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:
"Đã mỗi bên một lời, vậy thì báo cảnh sát xử lý cho công bằng đi."
Mẹ chồng cau mày tỏ vẻ không vui:
"Báo cảnh sát cái gì! Nếu chuyện này ầm ĩ lên, người mất mặt chẳng phải là nhà họ Phó, là chồng cô à!"
"Bây giờ phạt cô xin lỗi ba mẹ Niệm Niệm, sau đó thu dọn hành lý, về nhà mẹ đẻ tĩnh tâm. Khi nào biết hối lỗi mới được về."
Bà ta còn liếc mắt ra hiệu cho người giúp việc, định ép tôi phải quỳ xuống xin lỗi.
Nhưng Phó Dã đã chắn trước mặt tôi, lạnh lùng nói:
"Nếu mọi người đã quên, thì để tôi nhắc lại — hiện giờ người nắm quyền trong nhà họ Phó là tôi!"
"Hơn nữa, sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, mọi người đã vội vã kết tội vợ tôi, như vậy có công bằng không?"
Mẹ chồng bực bội:
"Bây giờ có người làm chứng nói là Hứa Nhược Ninh đẩy mèo mà, còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Tôi thò đầu ra từ sau lưng Phó Dã, nhếch môi đáp:
"Tất nhiên là chưa đủ! Chỉ bằng lời nói của dì Giang, thì bịa chuyện gì mà chẳng được!"
Mặt bà Giang sa sầm:
"Phó Dã, tôi thấy cậu đúng là bị sắc đẹp che mờ đầu óc rồi. Tôi đường đường là bậc trưởng bối, cần gì phải vu khống cho cô ta?"
Ông Giang cũng không chịu thua, đem chuyện hợp tác làm ăn ra uy hiếp:
"Nếu cậu không xử lý Hứa Nhược Ninh cho thỏa đáng, thì từ nay về sau nhà tôi và nhà họ Phó cắt đứt mọi quan hệ kinh doanh."
Mẹ chồng giả vờ đau lòng, khuyên tôi:
"Đừng bướng bỉnh nữa, đừng vì sự tùy hứng của cô mà hủy hoại sự nghiệp của cả nhà họ Phó!"
Tôi suýt bật cười.
"Mẹ à, dì Giang, chú Giang, có lẽ các người không biết — cầu thang nhà này có gắn camera giám sát!"
07
Mẹ chồng tôi sững người:
"Camera giám sát? Lắp khi nào vậy, sao tôi không biết?"
Phó Dã nắm tay tôi, thản nhiên đáp:
"Hôm qua lúc mọi người ra ngoài mua sắm, con đã cho người đến lắp.
Con sợ lúc mình không có ở nhà, sẽ có người kiếm cớ gây chuyện với Ninh Ninh.
Ninh Ninh tính tình hiền lành, lại nhát gan, nếu không có chứng cứ rõ ràng, chắc chắn sẽ bị oan uổng.
Bây giờ chẳng phải vừa hay có đất dụng võ sao?"
Phó Dã lập tức sai người lấy bản ghi hình, chiếu thẳng lên màn hình lớn.
Đến lúc đó, là tôi đẩy mèo hay bà Giang cố tình vu oan, tự khắc sáng tỏ.
Mặt bà Giang lập tức biến sắc, giọng ấp úng:
"Thôi, thôi đi... lúc đó tôi cũng bị cảnh con mèo giãy giụa dọa cho phát hoảng, chắc nhìn nhầm rồi..."
Tôi khẽ mỉm cười, từ tốn nhắc nhở:
"Dì Giang, nếu con nhớ không lầm, lúc đó dì còn chắc chắn quả quyết rằng chính tay con giật lấy con mèo và ném nó xuống ngay trước mặt dì cơ mà?"
Mặt bà Giang đỏ bừng, cứng họng chẳng thốt nổi một lời.
Mẹ chồng bên cạnh vội vàng lên tiếng chữa cháy, còn lườm tôi một cái đầy trách móc:
"Đã nói chỉ là hiểu lầm thôi mà, nói ra cho rõ ràng là được. Dì Giang lớn tuổi rồi, nhớ lầm một chút cũng đâu phải chuyện to tát, cô cứ chấp nhặt mãi, chẳng quá nhỏ nhen sao?"
Tôi làm bộ ngây ngô kéo tay áo Phó Dã, nghiêng đầu hỏi:
"Phó Dã, chẳng lẽ nhà giàu các anh xử sự đều như vậy? Oan uổng người khác xong cũng chẳng cần xin lỗi?"
Kiếp trước tôi đúng là hồ đồ mới ra sức lấy lòng mẹ chồng.
Giờ thì khác rồi — Phó Dã nắm quyền, tôi dĩ nhiên phải biết dựa đúng người.
Nghe vậy, Phó Dã không chút do dự ra lệnh chiếu video giám sát.
Chỉ thấy trên màn hình, cảnh con mèo búp bê tự mình phát điên nhảy xuống cầu thang được ghi lại rõ ràng,
không hề liên quan gì tới tôi cả.
Phó Dã nhìn thẳng ông bà Giang, lạnh lùng:
"Bây giờ mọi chuyện đã rõ, đến lượt hai người xin lỗi vợ tôi rồi đấy."
Mẹ chồng còn muốn lấp liếm:
"Ôi dào, đã nói là hiểu nhầm rồi mà, cần gì bắt ba mẹ Niệm Niệm phải xin lỗi trước mặt bao nhiêu người, chẳng phải làm khó họ sao?"
Phó Dã lạnh lùng nhìn mẹ mình:
"Mẹ, lúc ép Ninh Ninh xin lỗi, mẹ đâu có nghĩ cô ấy sẽ khó chịu? Chỉ khi bị tát vào mặt mới biết đau à?"
Thấy mẹ chồng còn muốn cãi, Phó Dã lạnh giọng dằn mặt:
"Nếu mẹ còn nói thêm một câu, con sẽ cắt hết thẻ tín dụng của mẹ."
Mẹ chồng vừa nghe, lập tức im bặt.
Ông bà Giang nhìn nhau, chỉ đành nghẹn khuất cúi đầu xin lỗi tôi trước mặt bao nhiêu người.
Phó Dã còn bồi thêm một cú chí mạng:
"Vừa rồi bác Giang còn nhắc tới chuyện hợp tác làm ăn, tôi thấy bác nói rất có lý.
Đã không còn tình cảm thân thiết, thì những vụ làm ăn giữa hai nhà cũng không cần tiếp tục nữa."
Ông Giang tức đến mặt tím ngắt:
"Tốt lắm, Phó Dã! Vì một đứa đàn bà như vậy mà dám sỉ nhục tôi!
Tôi chờ xem ngày cậu phải vác mặt đến cầu xin tôi đấy!"
Ông bà Giang giận dữ rời đi.
Phó Dã thuận chân đá nhẹ con mèo búp bê đang giả què dưới cầu thang:
"Đừng quên dắt con mèo điên này theo. Thật đúng là, chủ nào tớ nấy, nổi điên y hệt Giang Niệm Niệm. Nhìn chướng mắt!"
Tôi chớp mắt, nhớ đến lời hứa với dì lao công, liền níu tay Phó Dã, nhỏ giọng nói:
"Con mèo cũng bị thương rồi, chi bằng để nó ở lại chữa trị cho lành hẳn rồi hãy cho người đem đi."
Mẹ chồng vội vàng hùa theo:
"Đúng đúng, mèo con đáng yêu thế này, bị thương thật đáng thương."
Thấy tôi đã lên tiếng, Phó Dã cũng không phản đối.
Vậy là con mèo búp bê bị nhốt riêng một chỗ để 'dưỡng thương'.
Hai tuần sau, đúng ngày giới hạn, con mèo búp bê đột nhiên phát điên.
Nó kêu gào thảm thiết, liều mạng lao vào cửa, điên cuồng cào cấu.
Còn tôi — chợt thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm rồi ngã gục xuống đất.