Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Dưới Mái Nhà Người Xa Lạ
Chương 2
5
Hôm đó, tôi tan ca lúc nửa đêm và gặp cơn mưa lớn.
Những lần như thế, xe của Kỷ Tiêu Bạch đều đã đợi sẵn ở cổng bệnh viện. Nhưng hôm ấy, không chỉ xe anh không có, mà điện thoại gọi thế nào cũng không liên lạc được.
Lo lắng anh xảy ra chuyện, tôi chẳng kịp gọi xe, cầm ô lao trong mưa chạy về nhà.
Mở cửa ra, tôi thấy anh đang ngồi ngay ngắn trên sofa phòng khách.
Trên chiếc ghế đơn đối diện, một người phụ nữ xa lạ, gương mặt đoan trang, đang mỉm cười nhìn tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Lâm Lan.
Kỷ Tiêu Bạch thấy tôi toàn thân ướt sũng thì sững người, lập tức đứng dậy đi tới cởi áo khoác giúp, miệng còn trách:
“Sao em không gọi điện cho anh đến đón?”
Tôi liếc vào chiếc điện thoại đặt trên bàn:
“Em đã gọi rồi, nhưng anh không nghe.”
Anh hơi khựng lại, ánh mắt né sang chỗ khác:
“À, chiều nay họp nên anh để máy ở chế độ im lặng, quên bật lại.”
Khóe môi Lâm Lan khẽ cong lên.
Khi Kỷ Tiêu Bạch giới thiệu Lâm Lan là chị kế của anh, tôi khá ngạc nhiên.
Trước kia anh chỉ từng nhắc sơ rằng mình từng có một người mẹ kế.
Năm anh 15 tuổi, bố tái hôn. Con gái riêng của bà ta lớn hơn anh hai tuổi. Họ sống cùng nhau được bốn năm, cho đến khi công ty phá sản, mẹ kế dẫn con gái rời đi.
Khi kể, anh nói rất thản nhiên, từ đầu đến cuối chưa từng nhắc tên chị kế một lần.
Tôi nghĩ họ vốn không cùng huyết thống, tình cảm chẳng sâu nặng, chắc cả đời này cũng chẳng gặp lại, nên anh mới có thái độ dửng dưng như vậy.
Lúc Lâm Lan rời đi, Kỷ Tiêu Bạch không đứng dậy, chỉ cúi mắt ngồi trên sofa, vẻ mặt hờ hững, xa cách.
Nhưng cô ấy cũng không để bụng, còn dịu dàng ôm lấy tôi, mỉm cười nói:
“Em rất xinh đẹp, em trai của tôi thật có phúc.”
Tiễn Lâm Lan về, Kỷ Tiêu Bạch chân thành nói lời xin lỗi.
Tôi bĩu môi trách yêu vài câu, rồi hỏi sao chị kế lại bất ngờ trở về.
Anh bình thản giải thích: mấy năm nay mẹ qua đời, chồng cũng mất, con trai lại mắc bệnh, lần này cô ấy đưa con về nước để chữa trị.
Nghĩ đến việc cô ấy gặp nhiều bất hạnh nhưng vẫn giữ được vẻ thanh nhã, tôi cảm thán:
“Cô ấy đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng anh hôm nay có vẻ lạnh nhạt với cô ấy.”
Anh trầm mặc vài giây, khẽ hừ một tiếng:
“Năm đó bố anh vừa gặp chuyện, mẹ cô ta lập tức dắt con gái bỏ đi, còn cuỗm hết tiền trong nhà, để anh phải chịu một quãng thời gian cực kỳ khó khăn. Hôm nay anh có thể bình thản ngồi nói chuyện, đã là lịch sự lắm rồi.”
Tôi không hỏi thêm.
Chưa từng trải qua đau khổ của người khác, thì không thể khuyên người khác bao dung.
Tôi nghĩ đó là quá khứ của anh, anh có quyền tự chọn cách đối diện.
Đêm hôm ấy.
Kỷ Tiêu Bạch hoàn toàn khác hẳn mọi khi, động tác kịch liệt, thậm chí có phần thô bạo.
Có lúc tôi phải kêu lên:
“Tiêu Bạch, em đau!”
Anh bỗng khựng lại.
Trong bóng tối, anh nhìn tôi chằm chằm vài giây, khàn giọng nói:
“Gọi anh là Tiểu Bạch.”
6
Lần gặp lại Lâm Lan sau đó là khi tôi đi dự hội nghị kín hai tuần ở xa về.
Vì muốn tạo bất ngờ, tôi không báo cho Kỷ Tiêu Bạch biết mình về sớm.
Vừa bước vào nhà, tôi nghe thấy tiếng cười nói của phụ nữ vọng ra từ bếp.
Tôi đi vào, thấy Lâm Lan đang bận rộn nấu nướng, dì Mai đứng bên phụ giúp. Còn ở phòng khách, Kỷ Tiêu Bạch ngồi trên thảm cùng một bé trai chừng năm, sáu tuổi chơi cờ.
Bàn ăn bày đầy đồ ăn nóng hổi, tivi phát tiếng ồn nền — cảnh tượng yên bình và ấm áp như một gia đình nhỏ hạnh phúc.
Người đầu tiên phát hiện ra tôi là Lâm Lan.
Cô ấy lộ rõ vẻ bất ngờ:
“Em về rồi à?”
Kỷ Tiêu Bạch quay đầu, hơi sững lại, rồi cũng bước tới, lặp lại y hệt:
“Tô Hề, sao em lại về rồi?”
Tôi đè nén sự khó chịu trong lòng, chào hỏi qua loa rồi lấy cớ mệt mỏi, lên thẳng tầng hai.
Anh đi theo, nói với tôi rằng mẹ con Lâm Lan sẽ dọn đến đây ở một thời gian.
Tôi khựng lại: “Chuyển vào sống ở đây sao?”
Anh im lặng vài giây, vẻ mặt thoáng chút bất đắc dĩ.
“Hạo Hạo mắc chứng ‘không cảm nhận được đau đớn’. Bệnh viện của em có một chuyên gia đang nghiên cứu liệu pháp gen. Lần này Lâm Lan về nước là để thử cho con. Thời gian qua, cô ấy cầu xin anh cho họ ở tạm. Một là vì biệt thự gần bệnh viện, hai là trong nhà có người giúp việc, hơn nữa em lại là bác sĩ, lỡ Hạo Hạo bị thương thì tiện chăm sóc.”
Tôi chau mày: “Không phải anh từng nói anh có oán hận với chị kế sao?”
Anh hơi cau mày:
“Chuyện quá khứ có nói thêm cũng vô ích. Lâm Lan là người thân duy nhất từng sống cùng bố anh ngoài anh. Anh nghĩ nếu để cô ấy ở cạnh ông nhiều hơn, có lẽ bệnh tình sẽ tốt lên… Tóm lại, họ chỉ ở vài tháng thôi. Tô Hề, việc này anh vừa mới đồng ý, còn chưa kịp nói với em, mong em đừng để bụng.”
Tôi không nói thêm gì nữa.
Trong lòng tuy có chút không thoải mái, nhưng lời anh nói quả thật hợp tình hợp lý.
Kỷ Tiêu Bạch vốn dĩ chẳng còn mấy người thân, nay hiếm hoi có một người chị, mà chị ấy lại rơi vào hoàn cảnh như thế, nếu tôi tỏ ra hẹp hòi thì e rằng quá vô tình.
Nhìn vẻ áy náy của anh, tôi đưa tay khẽ gõ vào sống mũi anh, mỉm cười:
“Thật lòng thì ban nãy có hơi khó chịu, nhưng giờ thì không sao rồi.”
Anh nhìn tôi, cũng bật cười.
Trong bữa cơm, Lâm Lan cảm ơn tôi. Tôi rộng rãi nói nếu Hạo Hạo khám ở bệnh viện có gì không quen, có thể tìm đến tôi.
Lúc ấy, tôi nghĩ chuyện này chẳng có gì to tát, nhiều nhất chỉ vài tháng thôi.
Nhưng về sau, sự thật chứng minh rằng —
Tôi đã nghĩ quá đơn giản.
Chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ?
Từ chiếc tủ kính, những mô hình tôi tỉ mỉ sắp xếp giờ ngổn ngang, bị mấy con Ultraman gãy tay gãy chân chiếm chỗ.
Từ chiếc sofa, bất chợt có vài món quần áo phụ nữ vắt ngang, thấp thoáng cả viền ren nội y.
Từ tấm thảm trắng tôi dày công chăm sóc, giờ đầy đồ chơi trẻ con, giấy vụn xé nát, những nét bút loằng ngoằng.
Từ lúc Lâm Lan ngày càng giống nữ chủ nhân của căn nhà này…
Tôi vừa phải ra phòng khám, vừa phải vào ca mổ, công việc càng lúc càng bận.
Có một hôm làm liền mấy ca phẫu thuật, mệt rã rời, tôi bỗng thèm một bát canh gà nóng, bèn gọi cho dì Mai dặn sẵn bữa tối.
Nhưng khi về đến nhà, trên bàn lại đặt một bát canh cá rô phi.
Tôi hỏi canh gà đâu.
Dì Mai hờ hững đáp:
“Tiểu Lan nói Hạo Hạo muốn ăn canh cá. Tôi nghĩ cậu Kỷ ăn ngoài rồi, chỉ mấy người ở nhà ăn thôi, nấu một loại canh cũng đủ.”
Tôi im lặng vài giây:
“Nhưng tôi dị ứng với cá, dì Mai, dì đâu phải không biết.”
Dì Mai lúc đó mới sực nhớ, lộ rõ vẻ bối rối.
Lâm Lan mỉm cười, vỗ nhẹ vai dì Mai:
“Lỗi này do tôi, chẳng liên quan gì tới dì cả. Tô Hề, nếu em muốn uống canh gà, để tôi gọi đồ ăn ngoài cho em ngay nhé.”
Đúng lúc ấy, Hạo Hạo chỉ tay vào tôi, hét toáng lên:
“Con ghét cô ta, cô ta không cho con uống canh cá! Cô ta là người xấu, đuổi cô ta đi đi!”
“……”
Tôi tự nhủ với bản thân:
Lâm Lan là chị của Kỷ Tiêu Bạch.
Hạo Hạo chỉ là một đứa trẻ đáng thương.
Rồi họ cũng sẽ sớm rời đi thôi…
Vì Kỷ Tiêu Bạch, tôi nhẫn nhịn tất cả.
7
Tôi vốn không phải kiểu người có sở thích đa dạng hay cuộc sống phong phú.
Từ nhỏ đến lớn, tôi quen với việc chỉ tập trung vào một việc trong mỗi giai đoạn.
Lúc bé, tôi chỉ chuyên tâm học tập; lớn lên, tôi dồn hết sức vào công việc; sau khi kết hôn, tôi có thêm một sự tập trung mới — đó là Kỷ Tiêu Bạch.
Bố từng khuyên tôi: cách sống này tuy thuần khiết nhưng khả năng chống rủi ro lại thấp.
Nhưng tôi không thấy có gì sai.
Bởi vì nhờ tập trung, tôi luôn đạt được kết quả tốt ở từng giai đoạn quan trọng của cuộc đời.
Khi ấy tôi chưa nhận ra —
Con người chính là biến số.
…
Tôi tan ca đêm ra khỏi bệnh viện, dần dần ít thấy xe của Kỷ Tiêu Bạch chờ trước cổng.
Những bữa hẹn ăn uống, anh thường lấy cớ bận mà hủy phút chót.
Ngay cả kỳ nghỉ hiếm hoi của tôi, cũng chẳng còn là khoảng thời gian riêng tư của hai người.
Nguyên nhân, hầu hết đều vì mẹ con Lâm Lan.
Hạo Hạo không biết đau, trên người lúc nào cũng xuất hiện vết thương mới. Cậu bé lại được nuông chiều từ nhỏ, hễ không vừa ý liền lấy dao ra dọa tự làm hại bản thân.
Lâm Lan thường bày ra vẻ kiên cường chịu đựng, nhưng thỉnh thoảng lại để lộ nét yếu mềm bất lực — lúc thì quay mặt đi, mắt ngân ngấn lệ; lúc thì nhốt mình trong phòng thật lâu, rồi lại bước ra với đôi mắt đỏ hoe, gượng cười nói chuyện bình thường.
Chính cái hình ảnh ngoài mạnh mẽ, trong yếu đuối ấy… khiến người ta thương cảm, dễ dàng đứng về phía cô ấy.
Nhưng khi ấy tôi không hiểu.
Tôi chỉ thấy trong lòng luôn nặng trĩu, như có tảng đá đè ép trong ngực, vừa nặng vừa nghẹn.
Tôi bắt đầu viện cớ ở lại bệnh viện lâu hơn để tránh về nhà.
Vì mỗi lần trở về, tôi lại có cảm giác mình là người thừa thãi.
Như thể họ mới thật sự là một gia đình.
Cho đến một đêm, khi Kỷ Tiêu Bạch ôm tôi vào lòng ngủ, tôi thử dò hỏi:
“Hay là chúng ta thuê cho Lâm Lan và Hạo Hạo một căn hộ gần bệnh viện nhé? Chúng ta trả tiền, lại thuê thêm bảo mẫu chăm sóc.”
Anh nhắm mắt, theo phản xạ từ chối:
“Không được đâu. A Lan một mình chăm Hạo Hạo vất vả lắm…”
A Lan.
Tôi ngỡ ngàng.
Từ khi nào mà cách xưng hô “Lâm Lan” đã biến thành “A Lan”?
Một tuần sau, tôi cố gắng sắp xếp được một ngày nghỉ, muốn cùng anh tận hưởng thế giới hai người.
Nhưng anh thản nhiên từ chối, bảo hôm đó là sinh nhật Hạo Hạo, anh đã hứa đưa mẹ con họ đi công viên.
Cảm xúc bị dồn nén quá lâu bùng lên, tôi lớn tiếng:
“Em không đồng ý!”
Kỷ Tiêu Bạch ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt ấy, dứt khoát trút hết những khó chịu, ấm ức trong lòng bấy lâu nay.
Anh ngồi bên giường, im lặng lắng nghe.
Tôi nghĩ sau khi nghe xong, anh sẽ thấy áy náy, sẽ nhận ra nỗi khổ tâm của tôi, sẽ tự trách và xin lỗi.
Nhưng ngoài dự đoán, anh nhìn tôi rất lâu rồi trầm giọng nói:
“Thực ra, Hạo Hạo là một đứa trẻ đáng thương, A Lan cũng là một người phụ nữ đáng thương. Em không cần phải nhắm vào họ như vậy.”
Tôi ngẩn người như gỗ đá.
Khoảnh khắc đó, tôi không thể tin nổi người trước mặt mình chính là Kỷ Tiêu Bạch — người chồng từng yêu tôi tha thiết.
Tôi không hiểu nổi.
Sao một người vốn dĩ vẫn bình thường, lại có thể ngay trước mắt mình, lặng lẽ biến thành một con người hoàn toàn khác?
Anh lại khẽ thở dài, nở nụ cười bao dung:
“Tô Hề, nếu em thực sự không muốn, vậy thì chúng ta sẽ không đi.”
Lâm Lan mẹ con cô ta cùng dì Mai vốn đang háo hức chuẩn bị, nghe nói kế hoạch hủy bỏ, ai nấy đều hiện rõ vẻ thất vọng.
Ngày hôm đó, bầu không khí trong nhà vô cùng ngột ngạt.
Trên gương mặt mọi người lộ rõ sự bất lực và nhẫn nhịn.
Còn tôi, đi trong căn nhà ấy, lại giống như một kẻ vừa phạm sai lầm.
Nhưng tôi thực sự không biết mình sai ở đâu.
Tôi nghĩ mãi cũng không thông.
……