Hộ Vệ Vương Gia

Chương 3



“…Lục Chiêu…”

“…”

Cả ngày hôm ấy, ta cảm thấy còn mệt hơn đánh nhau mấy trận.

Chỉ vì một chữ: tiền.

Ta không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu: Vì bạc, vì bạc, Lục Chiêu à… cố nhịn!

Ta phải cố hết sức mới nhịn được cái ý định muốn đấm Tiêu Thừa Cảnh văng ra khỏi đình.

Ba ngày sau, ta ôm tấm ngân phiếu một ngàn lượng, hí hửng quay về tiểu viện ở ngõ Hạnh Hoa.

Sư tỷ đang sắc thuốc trong sân, thấy ta về thì ngoảnh đầu nói:

“Tiêu Thừa Cảnh không chỉ cho người đưa hai trăm lượng bạc tới, mà còn đích thân mời được Danh y Tiền đại phu của Thánh Y Đường – chuyên trị bệnh tim cho trẻ con, tới khám cho Lộ Nhi rồi.”

“Lão Tiền đại phu vừa bốc thuốc vừa than,” sư tỷ cười mà lại nhíu mày, “nói con tuấn mã kia suýt nữa làm lão… lắc cho rụng hết xương cốt!”

Rồi nàng nắm chặt tay ta, vẻ mặt nghiêm túc:

“Chiêu Chiêu, chẳng phải muội bán mình vào vương phủ rồi đấy chứ?”

“Đâu đến nỗi!”

Ta cười hề hề.

“Chỉ là trùng hợp cứu được Sở vương một mạng. Nói thật, vị vương gia này… cũng khá hào phóng đấy chứ!”

Câu hỏi của sư tỷ lại khiến ta sực nhớ ra —

Từ đầu đến cuối, Tiêu Thừa Cảnh chưa từng bắt ta ký thân phận khế ước gì cả, chỉ đơn giản hỏi vài câu về thân thế.

Ta cũng không giấu diếm, thành thật kể rằng ta và sư tỷ mang theo mấy đứa trẻ từ Giang Nam đến kinh thành, để tìm Tiền đại phu chữa bệnh cho Lộ Nhi.

Không ngờ lão Tiền lại rời kinh, biệt vô âm tín. Tiền hết sạch, nên ta đành liều mạng vào biệt viện phủ Tể tướng “giúp dân nghèo chia của giàu”.

Sư tỷ nghe vậy thì sắc mặt lo lắng:

“Sở vương tốt với chúng ta như vậy… chỉ sợ là có mưu đồ gì khác.”

“Người ta là vương gia cơ mà, muội có gì để chàng ta phải tính kế chứ?”

Ta chống cằm suy nghĩ, “Hay là… vì muội giống người tên A Lan nào đó?”

“A Lan?”

Sắc mặt sư tỷ bỗng trắng bệch, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường.

Nàng đưa tay điểm nhẹ lên trán ta:

“Gì mà A Lam A Lục! Chiêu Chiêu à, ngần này bạc đủ chữa khỏi cho Lộ Nhi rồi. Mau chóng rút lui khỏi vương phủ, về nhà là tốt nhất!”

Ta cười hì hì, vội lùi một bước tránh đi:

“Sư tỷ yên tâm đi! Trong lòng muội có chừng mực cả. Đợi bệnh Lộ Nhi ổn định, ta với tỷ về Giang Nam mở một tiệm nhỏ…”

(Lương bổng tháng cao thế này, bỏ thì khác nào kẻ ngốc!)

“Chiêu Chiêu, từ từ thôi! Vừa mới mưa xong, đường trơn lắm đấy!”

Sư tỷ sốt ruột dậm chân, rồi lại gọi với theo:

“Nhớ ăn Quy Nguyên Đan đúng giờ đấy!”

Một chiếc lọ sứ trắng bay vút tới — ta vung tay đỡ gọn, không ngoảnh đầu lại, chân chạy càng nhanh.

Về đến vương phủ, ta tiện tay nhét lọ thuốc vào tủ.

Kỳ thực… nội thương của ta đã khỏi từ lâu, chỉ là sư tỷ không tin.

Suốt hai tháng ở kinh thành, nàng bận rộn dẫn Lộ Nhi chạy chữa khắp nơi, không có thời gian để ý đến ta. Thế là ta âm thầm dừng thuốc từ lâu rồi.

Sáng hôm sau, vừa luyện công xong, liền có thị vệ truyền lời:

“Lục hộ vệ, vương gia dặn người chuẩn bị, một nén hương nữa sẽ xuất thành nghênh tiếp sứ đoàn Nam triều.”

 

6.

Ta thay bộ dạ hành màu đen, cưỡi ngựa theo sau Tiêu Thừa Cảnh.

Mấy ngày trước trời đổ vài trận mưa xuân, không khí lúc này vẫn còn vương chút lạnh ẩm.

Đột nhiên, một chiếc áo choàng ngắn màu mực bay tới trước mặt. Ta đưa tay đón lấy. Vải là loại vân cẩm hạng nhất, bên trong cổ áo có thêu một chữ "Cảnh" bằng chỉ vàng cực mảnh, bay lượn tựa như nét bút chấm phá.

Đây… là đồ riêng của chàng?

“Mặc vào.” Tiêu Thừa Cảnh không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt lên tiếng.

Họa tiết giao long bốn móng được thêu bằng chỉ vàng dưới ánh dương như ánh lên từng tia sáng, khiến bóng lưng chàng càng thêm cao quý kiêu sa.

Ngoài cửa thành, nhạc lễ vang rền, đoàn sứ thần Nam triều đang từ từ tiến đến.

Người cưỡi tuấn mã đi đầu là một nam tử mặc cẩm bào màu đen sẫm, tóc búi gọn bằng kim quan, dung mạo anh tuấn nhưng giữa chân mày lại mang theo vài phần ngạo mạn — chính là Thái tử Nam triều, Đoạn Trường Uyên.

Hắn ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, khẽ gật đầu về phía Tiêu Thừa Cảnh.

“Sở vương điện hạ.”

Giọng nói trầm thấp pha giọng xứ lạ, ánh mắt hắn quét qua ta thì khựng lại trong thoáng chốc.

“Thái tử điện hạ đi đường xa vất vả, bản vương kính m…”

Chưa dứt lời, biến cố bất ngờ xảy ra!

Tuấn mã dưới thân Đoạn Trường Uyên đột nhiên hí vang, chồm hai vó, rồi phát cuồng lao thẳng vào lối nhỏ trong rừng cạnh quan đạo. Đội hình sứ đoàn lập tức rối loạn, tiếng la hét vang lên hỗn loạn.

“Lục Chiêu dẫn người chặn ngựa, những người còn lại bảo vệ đoàn sứ!”

Tiêu Thừa Cảnh bình tĩnh hạ lệnh.

Ta thúc mạnh gót vào bụng ngựa, phóng vút đi như tên bắn, đuổi theo bóng người mặc cẩm bào đang mất kiểm soát phía trước.

Tán cây rừng xẹt qua hai bên, vù vù bên tai.

Con ô truy ngựa kia đã hoàn toàn mất khống chế, lao thẳng về phía một gốc bách cổ thụ trăm năm. Đoạn Trường Uyên trên lưng ngựa đã bị xóc đến mức chân trượt khỏi bàn đạp.

Ngàn cân treo sợi tóc.

Ta tháo phắt áo choàng, quăng ra trùm chính xác lên đầu con ngựa, đồng thời dùng mũi giày đạp mạnh lên bàn đạp mượn lực nhảy lên lưng ngựa.

Tay trái ta bám chặt yên ngựa, tay phải nắm cùng tay hắn kéo mạnh dây cương, cưỡng ép ô truy mã dừng lại ngay sát thân cây.

“Thân thủ không tệ!”

Đoạn Trường Uyên bật tiếng khen, rồi bất ngờ buông dây cương, nghiêng người ra sau như muốn ngả toàn thân vào lòng ta.

Tên khốn này!

Ta nghiến răng, âm thầm dùng chuôi chủy thủ móc lấy ngọc bội bên hông hắn, sau đó nhanh chóng xoay người nhảy xuống ngựa.

“Bịch!”

Đoạn Trường Uyên đột nhiên mất điểm tựa, lại bị lực kéo từ bên ngoài, ngã ngửa vào bụi cỏ. Kim quan trên đầu lệch hẳn, áo bào đen dính đầy nước bùn và cỏ dại, trông đến là thảm hại.

“Thuộc hạ đáng tội, thỉnh điện hạ trách phạt!”

Ta ôm quyền, cúi người xin tội.

Nhưng sắc mặt Đoạn Trường Uyên không hề giận dữ. Hắn chậm rãi đứng dậy, phủi bùn, chỉnh y.

“Ngươi đã cứu bản cung, bản cung sao lại trách phạt?”

Đoạn Trường Uyên nhẹ giọng, khóe môi mang ý cười.

“Chỉ là ô truy mã bị kinh hoảng, bản cung không tiện cưỡi tiếp. Hay là… cùng cô nương cưỡi chung một ngựa?”

Ánh mắt hắn đảo qua, dừng lại trên lưng con ngựa hồng thẫm phía sau lưng ta.

Trong sứ đoàn không thiếu tuấn mã dự bị, càng không thiếu những cỗ xe ngựa xa hoa.

Đoạn Trường Uyên lại cố ý nói vậy, chẳng rõ trong bụng đang tính toán chuyện gì.

Ta cúi đầu thật sâu, giọng lễ độ:

“Thân thể điện hạ ngàn vàng, Lục Chiêu không dám mạo phạm. Con ngựa này tính khí ôn hòa, mong điện hạ hạ cố dùng tạm.”

Nói xong, ta nâng dây cương hai tay dâng lên trước mặt hắn.

Đoạn Trường Uyên khoanh tay đứng thẳng, không hề đưa tay nhận dây cương.

“Bản cung vừa trải hoảng sợ, cần một cao thủ như cô nương ở bên… bảo hộ sát thân.”

Hai chữ “sát thân” được hắn cố tình nhấn thật nặng.

“Thái tử điện hạ,”

Giọng Tiêu Thừa Cảnh chậm rãi vang lên từ phía sau,

“Chi bằng cùng bản vương đồng hành? Bản vương cam đoan sẽ đích thân hộ tống điện hạ an toàn đến sứ quán.”

Chàng mỉm cười nhạt, nhưng trong đáy mắt lại ẩn giấu tia lạnh lẽo như băng.

“Không… không cần.”

Đoạn Trường Uyên vội mở miệng, cười gượng.

“Bản cung thấy con ngựa của cô nương đây… cũng rất tốt.”

Nói xong, hắn giật lấy dây cương trong tay ta, dứt khoát phi thân lên ngựa.

Tiêu Thừa Cảnh liếc ta một cái, không nói gì thêm, xoay ngựa, dẫn đoàn thị vệ cùng quan viên Hồng Lô Tự rời đi.

Ta lập tức xoay người, theo dấu móng ngựa của ô truy mã mà đuổi theo.

Con ngựa ấy sau khi thoát khỏi áo choàng cũng không chạy xa, lúc ta đến thì nó đang há miệng nằm sõng soài trên đất, thoi thóp thở.

Ta lấy ra một viên nam châm, cẩn thận rà quanh thân ngựa tìm kiếm.

Chưa đến một tuần trà, liền thấy hai cây ngân châm mảnh như tơ bị nam châm hút lên.

 

7.

Bữa yến tối được tổ chức tại chính sảnh của Hồng Lô Tự, ánh nến lay động soi rọi cả một gian đường rực rỡ.

Ta lặng lẽ bước đến phía sau Tiêu Thừa Cảnh, nhân lúc rót rượu ghé sát, hạ giọng:

“Vương gia, thuộc hạ phát hiện hai cây ngân châm trên thân ô truy mã. Tô Mộc đã kiểm tra, trên đó có tẩm độc từ hoa Lang.”

Sắc mặt Tiêu Thừa Cảnh không hề thay đổi, tay cầm đũa ngọc, thong thả gắp một lát cá lư trắng trong như ngọc.

“Đi tra. Bản vương muốn xem kẻ nào dám giở trò mưa gió.”

“Rõ.”

Vừa ngẩng đầu lên, ta liền bắt gặp ánh mắt đầy hứng thú của Đoạn Trường Uyên.

Hắn tựa người lười biếng trên bàn ăn, ngón tay lướt nhẹ quanh miệng ly, ánh nhìn xuyên qua ống tay áo múa lượn của các vũ cơ, rắn rết như nọc rắn, khóa chặt lấy ta không rời. Cái nhìn ấy vừa âm u vừa lạnh lẽo, khiến sống lưng ta khẽ rùng mình.

“Sở vương điện hạ.”

Đoạn Trường Uyên bỗng nâng ly, rượu hổ phách sóng sánh trong chén.

“Bản cung có một thỉnh cầu hơi đường đột.”

“Thái tử cứ nói.”

Khóe môi Đoạn Trường Uyên nhếch lên:

“Hôm nay bản cung gặp hiểm, lòng vẫn còn chưa yên. Cô nương họ Lục thân thủ bất phàm, trước khi rời kinh, bản cung muốn mời nàng làm hộ vệ đi theo. Không rõ điện hạ có sẵn lòng nhường người?”

Tay Tiêu Thừa Cảnh khẽ dừng lại một chút, động tác gần như không thể nhận ra.

“Lục Chiêu mới vào phủ, lễ nghi còn chưa thông thạo, e là mạo phạm.”

Giọng chàng dịu dàng, nhưng ngữ khí không cho phép cãi lại.

“Bản vương đã chọn sẵn thị vệ phù hợp cho Thái tử, cũng sẽ tăng cường phòng vệ ở sứ quán. Thái tử cứ an tâm.”

“Nhưng bản cung… lại chỉ vừa mắt mỗi cô nương họ Lục.”

Đoạn Trường Uyên nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh thoáng hiện.

“Nghe nói Sở vương từng dùng năm vạn binh phá tan hai mươi vạn thiết kỵ của Bắc Thác, dũng mãnh vô song. Chi bằng… hai ta tỷ thí một trận. Nếu bản cung may mắn thắng được, mong điện hạ nhượng cô nương ấy cho bản cung.”

Cả sảnh yến bỗng rúng động.

Vài vị lão thần râu tóc bạc phơ ghé tai bàn tán xôn xao.

Trán quan chủ trì yến tiệc – Hồng Lô Tự khanh – đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Tim ta khẽ siết lại — không ngờ bản thân lại trở thành quân cờ trong ván cờ tranh đấu giữa hai nước.

“Lục Chiêu không phải vật để cá cược. Mong Thái tử cân nhắc lời nói.”

Giọng Tiêu Thừa Cảnh bỗng lạnh hẳn, sát khí ngầm trỗi dậy.

“Hay là… Sở vương sợ rồi, không dám nhận lời?”

Cơn giận trong lòng ta bùng lên — tên Thái tử Nam Triều này đúng là quá đáng!

Không đợi Tiêu Thừa Cảnh lên tiếng, ta bước lên trước vài bước, ôm quyền thi lễ với Đoạn Trường Uyên, giọng vững vàng, không kiêu không nịnh:

“Nếu Thái tử điện hạ không chê, thuộc hạ nguyện thay mặt vương gia ứng chiến.”

“Hay! Vẫn là Lục cô nương sảng khoái.”

Đoạn Trường Uyên vỗ tay cười nhẹ.

“Nếu Thái tử điện hạ thua thì sao?”

Ta nheo mắt, trong lòng đã tính đến tiền cược — tốt nhất là vàng bạc châu báu.

Đoạn Trường Uyên từ tốn tháo xuống ngọc bội bên hông — chính là miếng từng suýt vỡ nát khi ngã ngựa hôm trước — rồi giơ lên trước mặt.

Miếng ngọc chỉ lớn cỡ lòng bàn tay trẻ sơ sinh, thoạt nhìn trắng như tuyết đầu mùa, nhưng nhìn kỹ lại thấy trong lõi ngọc có ánh lam u uẩn lưu chuyển, như thể linh khí đang hít thở, tỏa ra hơi lạnh mơ hồ.

“Nếu bản cung thua, sẽ tặng cô nương miếng Băng Tủy Ngọc này. Ngọc khai thác từ đỉnh Thiên Sơn, lại được tế luyện bằng bí pháp của vu y Nam Triều. Nếu vận nội lực dẫn dắt, có thể giải trăm loại độc, nhất là… hỏa độc.”

Con ngươi ta khẽ co lại.

Hắn… biết Tiêu Thừa Cảnh trúng Xích Viêm Cổ độc?

“Thi đấu gì?”

Ánh mắt Đoạn Trường Uyên càng thêm thích thú, ra hiệu cho thị vệ mang tới một cây cung dài nạm vàng.

“Chi bằng tỷ thí Kinh Tước Linh — treo mười chuông đồng cách trăm bước, dưới chuông buộc chim sẻ sống. Mỗi người bắn năm tên, ai bắn trúng nhiều chuông hơn thì thắng.”

“Được!”

Nghe vậy, ta khẽ thở phào một hơi.

“Chi bằng thêm một điều kiện: nếu bắn trúng chim sẻ, mũi tên ấy bị tính là vô hiệu.”

Cả sảnh yến xôn xao bàn tán, ngay cả Tiêu Thừa Cảnh cũng khẽ thẳng người, ánh mắt sâu thẳm.

“Được, bản cung đồng ý!”

Tiêu Thừa Cảnh nhìn ta đầy trầm ngâm.

Ta đón ánh mắt ấy, lặng lẽ nói bằng khẩu hình:

“Yên tâm.”

Sự tự tin này, là từ những ngày sống ở làng chài Giang Nam.

Ta không thích ăn cá, thường vào núi săn bắn. Xạ pháp vì thế càng lúc càng tinh xảo.

Dù ba năm trước từng bị thương rồi mất trí, nhưng kỹ thuật bắn cung chưa từng mai một.

Chỉ là sư tỷ lúc nào cũng nhắc nhở ta phải thu mình, đừng gây rắc rối.

“Cang——”

Tiếng chiêng vang lên, trận đấu bắt đầu.

Mười chiếc chuông đồng đung đưa theo gió, phía dưới chuông là chim sẻ sống bị buộc bằng dây mảnh.

Lũ chim giãy giụa không ngừng, khiến chuông lắc loạn xạ, âm thanh leng keng lẫn lộn.

Đoạn Trường Uyên ra tay trước.

Cung dài nạm vàng rung lên tiếng vù vù, mũi tên xé gió lao đi.

“Đinh!”

Một chiếc chuông rơi xuống đất theo tiếng vang. Chim sẻ bên dưới đáp xuống đất, giãy đạp dữ dội.

Ta hít sâu, vận nội lực theo Hải Xuyên Quyết.

Tạp âm quanh tai dần lắng xuống.

Dây cung rung nhẹ, mũi tên bắn ra cắt đứt chính xác sợi dây, chim sẻ lảo đảo vài bước rồi đứng vững trên mặt đất.

Đoạn Trường Uyên hơi nhíu mày, liên tục bắn thêm ba mũi tên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...