Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Hồi Báo
Chương 2
Uống xong một bát thuốc, Trần thiếu gia liền tắt thở.
Tiểu Chước nói xong, mặt đầy thương xót:
“Không biết Thích phu nhân nghĩ thế nào, chẳng phải là hài tử của mình sao? Sao có thể đối xử tàn nhẫn như thế? Mà Trần thiếu gia đã chết rồi, Thích phu nhân vẫn còn cười. Lão gia nghe tin này, lại còn trách phu nhân vì gọi đại phu không kịp, chứ chẳng buồn rầu gì cả.”
Ta sững người.
Trong đầu như có sợi dây nào đó, chợt đứt phựt.
Tẩu tẩu — người từng hoài nghi lời Thích Mộ nói là thật — lúc này liệu có phải cũng đang nghĩ, người chết ấy là nhi tử của nàng?
Dù sao, có người mẹ nào lại nhẫn tâm đến thế?
Ta chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác, vội mang giày lao ra khỏi phòng, chạy đến viện tẩu tẩu.
Tiểu Chước mặt tái nhợt, vội ngăn ta lại:
“Tiểu thư, lão gia đã cấm túc người rồi, người không thể ra ngoài…”
Ta nóng ruột đến mồ hôi đầm đìa:
“Tiểu Chước ngoan, để ta đi, ta có chuyện gấp, nếu ta không đi, tẩu tẩu sẽ chết mất. Ngươi yên tâm, nếu huynh trưởng truy cứu, ta sẽ tự mình gánh hết, tuyệt đối không liên lụy đến ngươi.”
Dứt lời, không đợi nàng đáp, ta lao thẳng ra khỏi viện.
Trước cổng viện còn có hai bà tử thô kệch canh giữ.
Ta khom lưng, chui tọt qua dưới cánh tay họ.
Ta đã mười hai tuổi, từ nhỏ theo tẩu tẩu làm việc, thân hình vốn linh hoạt, hai bà tử kia chưa kịp phản ứng đã để ta thoát ra ngoài.
Từ xa ta đã quay đầu nói lớn với họ:
“Giờ trong phủ xảy ra chuyện rồi, ta lo cho phu nhân, đến xem một chút rồi sẽ quay lại. Đừng la lối, huynh trưởng lúc này cũng chưa rảnh đâu. Nếu để huynh biết các ngươi làm ầm lên, e là các ngươi cũng chẳng được gì tốt đẹp.”
Nói xong, ta liền cắm đầu chạy.
Hai bà tử kia quả nhiên không đuổi theo.
Vừa đến bên ngoài viện của tẩu tẩu, liền nghe thấy huynh trưởng đang nói:
“Thôi được rồi, giờ hài tử cũng đã mất, ta cũng không ngại nói thật, Trần Ký Ân… đích thực là nhi tử của nàng…”
4
Chỉ nghe tẩu tẩu thét lên một tiếng thê lương, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Ta không thể nhẫn nhịn thêm, liền xông thẳng vào phòng.
Tẩu tẩu đã ngất đi, nha hoàn thiếp thân vội vàng gọi nàng, trong phòng hỗn loạn vô cùng.
Ta ngẩng đầu lên, liền bắt gặp vẻ mặt lạnh nhạt của huynh trưởng, cùng với nụ cười đắc ý trên gương mặt Thích Mộ.
Tim ta như bị ai đó bóp chặt.
Huynh trưởng nghiêng đầu liếc nhìn ta, chẳng nói một lời, dẫn Thích Mộ rời đi.
Ta siết chặt nắm tay, vội vã sai người đi mời đại phu.
Đại phu đến bắt mạch, nói tẩu tẩu vì tức giận công tâm mà phát bệnh.
Lại nói tẩu tẩu lao lực nhiều năm, thân thể vốn đã hao tổn nghiêm trọng, lần này… sợ là tổn thương đến căn nguyên…
Ta chỉ khẩn cầu đại phu cứ y theo phương thuốc mạnh nhất mà chữa, nhất định phải cố hết sức cứu lấy tẩu tẩu.
Ta ở bên trông nom tẩu tẩu suốt một ngày một đêm, nàng mới từ từ mở mắt.
Vừa tỉnh lại, nước mắt liền rơi lã chã, chỉ ngơ ngẩn nhìn trần nhà, lẩm bẩm:
“Hài tử… hài tử của ta…”
Trông như người điên loạn.
Lòng ta đau thắt, phất tay cho đám nha hoàn lui xuống.
Rồi ôm chầm lấy tẩu tẩu, thấp giọng nói:
“Tẩu tẩu đừng vội, chất tử vẫn bình yên…”
Ánh mắt tẩu tẩu lập tức sáng lên, nàng vội vàng nhìn ta:
“Trần Ký Ân… chưa chết phải không?”
Ta khẽ thở dài, đối diện ánh mắt nàng, chậm rãi nói từng chữ:
“Tẩu tẩu, bây giờ nhất định không thể nóng vội. Nghe ta từ từ kể cho nghe, được chứ?”
Tẩu tẩu gật đầu.
Thế là ta liền hạ giọng, kể lại từng chuyện xảy ra đêm nàng sinh hài tử.
Suốt một ngày một đêm ấy, ta càng lúc càng chắc chắn rằng chuyện năm đó, tuyệt đối không phải mộng.
Hồi ức như được giấc mơ kia gột rửa, từng chút một trở nên rõ ràng, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng lần lượt hiện lên.
Tẩu tẩu dường như vẫn còn hoài nghi, nghĩ rằng ta đang an ủi nàng.
Ta nằm xuống cạnh nàng, hỏi:
“Tẩu tẩu còn nhớ hôm đó người mặc y phục gì không? Huynh trưởng mặc gì?”
Tẩu tẩu nghĩ một lát rồi gật đầu:
“Nhớ chứ, vì hôm đó phu quân nói muốn dẫn ta ra ngoài dạo một vòng, ta vất vả lắm mới thay được y phục mới mua, nào ngờ vừa thay xong thì bị vỡ ối, không đi đâu được.”
Ta bèn đem từng món y phục trong ký ức ấy, từ vải vóc đến hoa văn, kể lại rõ ràng cho nàng.
Tẩu tẩu ngạc nhiên nhìn ta.
Ta mỉm cười:
“Nếu tẩu tẩu vẫn chưa tin, vậy có thể thử nhỏ máu nhận thân.”
Tẩu tẩu lại lắc đầu:
“Không được… Dù chuyện này là thật, hiện tại ta cũng không thể nhận Cảnh Hoàn. Nếu không thì…”
Nàng khẽ rùng mình.
Ta nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của huynh trưởng, cùng nụ cười ngạo mạn của Thích Mộ, cũng không khỏi run lên.
Tẩu tẩu im lặng hồi lâu, bỗng kéo ta vào lòng:
“A Vãn, tẩu tẩu cảm ơn ngươi. Nhưng những chuyện sắp tới… ngươi đừng tham dự nữa, được không?”
Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của ta, nàng lại khẽ chạm nhẹ lên mũi ta:
“Yên tâm đi, ta sẽ không làm chuyện dại dột đâu. Huynh trưởng ngươi không thích ngươi thân thiết với ta, về sau… ngươi đừng tới đây nhiều nữa… ngoan nào…”
Cuối cùng, ta bị tẩu tẩu đuổi trở về viện của mình.
Vừa về đến nơi, liền thấy huynh trưởng đứng đó với gương mặt tối sầm.
Huynh chỉ lạnh lùng ném lại một câu:
“Ta đã thay ngươi định sẵn mối hôn sự, gả làm kế thất của đại nhân họ Từ bên Lại bộ. Một tháng nữa thành thân, chuẩn bị cho tốt vào.”
Nói xong liền quay lưng rời đi.
Ta muốn hỏi, vị đại nhân họ Từ kia là ai, bao nhiêu tuổi, trong nhà có những ai.
Nhưng huynh trưởng căn bản không thèm nhìn ta lấy một cái.
Trời đã nhá nhem, ta đành phải nhẫn nhịn nỗi bức bối trong lòng.
Hôm sau, ta bảo Tiểu Chước đi dò la tin tức về vị đại nhân họ Từ bên Lại bộ kia.
Khi quay về, mặt Tiểu Chước đầy vẻ tang tóc.
Nàng nói, vị Từ đại nhân ấy đã ngoài năm mươi.
Còn nói, vị ấy từng cưới vợ bốn lần, mỗi bà đều không sống được bao lâu, cái chết đều vô cùng kỳ lạ.
Ta lạnh cả sống lưng.
Canh trước viện suốt nửa ngày, cuối cùng cũng đợi được huynh trưởng quay về.
Ta mắt đỏ hoe, nhìn huynh nói:
“Huynh trưởng, ta không muốn gả cho Từ đại nhân kia… ông ta đã năm mươi tuổi rồi…”
Huynh trưởng cười lạnh nhìn ta:
“Chuyện này không có gì để bàn, mau quay về phòng may y phục xuất giá đi. Ngoan một chút, nếu không nghe lời, ta sẽ lại cấm túc ngươi.”
Thích Mộ bên cạnh cười đầy ẩn ý:
“Muội muội, Từ đại nhân tốt lắm đó. Nam nhân lớn tuổi một chút sẽ biết thương người… Muội gả qua đó rồi sẽ biết thôi… À đúng rồi, Từ đại nhân còn đưa ba trăm lượng vàng sính lễ, một tiểu nha đầu từ quê như muội có được phúc phận như thế, cầu còn chẳng được ấy chứ…”
Những lời còn lại, ta chẳng nghe lọt câu nào.
Trong đầu chỉ toàn là nụ cười đắc ý của Thích Mộ.
Ta hận không thể lao lên cào nát mặt nàng ta, mắng cho một trận tơi bời.
Nhưng mấy chuyện gần đây khiến ta dần học được một điều, hành động như vậy chẳng giải quyết được gì.
Ta phải tìm tẩu tẩu, nhất định tẩu tẩu sẽ giúp ta…
Vừa xoay người, liền thấy tẩu tẩu.
Ta vội vàng bước nhanh đến bên nàng, tẩu tẩu khẽ vỗ vỗ tay ta, nói nàng biết cả rồi, bảo ta đừng lo.
Cơn giận và bất an trong lòng ta phút chốc liền lắng xuống.
5
Tẩu tẩu cố gắng khuyên huynh trưởng bằng lý lẽ:
“A Vãn cũng là hài tử do chúng ta tự tay nuôi lớn, vị Từ đại nhân kia… tuổi thật sự đã lớn rồi. Phu quân, A Vãn cũng là một tiểu cô nương dung mạo thanh tú, chi bằng chúng ta hãy chọn lại, tìm cho con bé một mối hôn sự vừa ý…”
Huynh trưởng còn chưa lên tiếng, Thích Mộ đã cười:
“Tỷ tỷ nói gì vậy? Ý tỷ là phu quân chọn hôn sự cho muội muội mà không để tâm sao? Tỷ tỷ phải hiểu, phu quân mới là huynh trưởng của muội muội. Chuyện của muội, tất nhiên là do phu quân định đoạt.
Vả lại, tỷ tỷ sẽ không tưởng việc chọn phu quân ở kinh thành lại dễ như chọn cải trắng ở quê chứ? Vị Từ đại nhân kia chính là do phu quân cân nhắc trăm bề mới chọn ra đấy.”
Ánh mắt như dao của huynh trưởng liếc sang.
Hắn lãnh đạm lên tiếng:
“Dạo này nàng đã mệt mỏi nhiều rồi, đợi sau khi ta thành thân với A Mộ, sẽ giao quyền quản gia cho nàng ấy, còn nàng thì nên nghỉ ngơi cho khỏe. Chuyện của A Vãn, không đến lượt nàng xen vào.”
Kỳ lạ thay, nếu là trước kia, với tính cách thẳng thắn của ta, nghe câu đó hẳn đã tức đến bốc khói đầu.
Nhưng khoảnh khắc ấy, ta lại thấy vô cùng bình thản.
Ta nghĩ, huynh trưởng có thể thốt ra những lời như vậy… thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên nữa rồi.
Tẩu tẩu nhìn huynh trưởng, tràn đầy thất vọng. Ánh mắt nàng dần dần trở nên kiên định.
Nàng nhìn thẳng huynh trưởng, giọng nhàn nhạt:
“Nếu đã vậy, vậy thiếp muốn để A Vãn ở bên thiếp thêm ít ngày, trước khi muội ấy xuất giá, có được không? A Vãn dù sao cũng là hài tử do thiếp nuôi lớn. Còn Trần Ký Ân thì…”
Tẩu tẩu không nói tiếp nữa, nét mặt đầy u sầu.
Ta thấy ánh mắt huynh trưởng thoáng lộ vẻ áy náy, cuối cùng cũng gật đầu.
Ta dọn đến ở trong viện của tẩu tẩu.
Tẩu tẩu chỉ hỏi ta một câu:
“Ngươi tin ta không?”
Ta gật đầu:
“Đương nhiên là tin.”
Tẩu tẩu nói, mọi chuyện cứ giao cho nàng, nàng nhất định sẽ không để ta phải gả cho một lão nhân năm mươi tuổi làm kế thất.