Kẻ Ăn Chực Báo Oán
Chương 1
1
“Thím ơi, thím có nhà không ạ?”
“Bên ngoài nóng quá, thím mở cửa cho cháu với nhé?”
Cánh cổng sắt ngoài sân bị nó đập rầm rầm.
Tôi biết, lại là Trương Tinh Tinh nhà hàng xóm sang xin ăn.
Bố nó mất sớm, mẹ nó cũng bỏ đi với người khác từ lâu.
Từ nhỏ sống cùng ông bà nội, chỉ có ông là thật sự quan tâm nó.
Nhưng gần đây ông nó lên thành phố làm thuê, còn bà thì trọng nam khinh nữ, ghét bỏ nó.
Cả nửa tháng mới được ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Nó bằng tuổi con gái tôi, mà gầy đen nhẻm.
Cứ đến giờ ăn là lại chạy sang nhà tôi.
Tôi thương nó, nghĩ trẻ con ăn chẳng bao nhiêu nên để nó sang ăn chực nửa tháng trời.
Nếu là kiếp trước, chắc giờ tôi đã ra mở cửa rồi.
Nhưng kiếp này sống lại, tôi chỉ có căm hận đối với con sói mắt trắng này!
Kiếp trước, đúng ngày hôm nay, tôi phát hiện nó trộm dây chuyền vàng.
Tuy cuối cùng nó không tình nguyện mà trả lại, nhưng tôi cũng không thể chấp nhận một đứa trẻ có vấn đề về nhân phẩm tiếp tục đến nhà tôi nữa.
Sau khi bị đuổi mấy lần, nó ôm hận trong lòng.
Lợi dụng lúc chồng tôi đến nhà nó sửa ống nước, nó chủ động tụt quần, bôi đầy máu gà lên người, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Lúc hàng xóm chạy đến, nó liền vu cáo chồng tôi xâm hại.
Dân làng phẫn nộ:
“Nó còn là trẻ con, trẻ con sao biết nói dối?”
“Không ngờ nhìn anh hiền lành mà lại làm chuyện súc sinh thế này!”
Chồng tôi dù có giải thích thế nào cũng vô ích.
Bị dân làng đánh tơi tả, nhập viện vào ICU.
Tôi và con gái cũng bị liên lụy, sống trong lời gièm pha và ánh mắt ghẻ lạnh.
Sau đó, ông nội nó biết chuyện liền quay về làng, trong cơn điên loạn thiêu chết cả nhà tôi.
Sau khi chết, tôi mang oán khí không tan, tận mắt chứng kiến Trương Tinh Tinh lợi dụng làn sóng thương hại trên mạng, giả vờ đáng thương, kiếm tiền như nước.
Trong lúc cư dân mạng mắng chửi cả gia đình tôi, nó đếm tiền cười ha hả.
Chồng tôi sau khi biết mẹ con tôi đã chết, tuyệt vọng nhảy lầu từ tầng cao bệnh viện.
Trên mạng chỉ để lại vô số lời vỗ tay tán thưởng.
May mà ông trời có mắt, thương xót gia đình tôi bị oan khuất, cho tôi cơ hội làm lại từ đầu.
Lần này, ai cũng đừng hòng hủy hoại gia đình tôi!
2
Tôi không lên tiếng, Trương Tinh Tinh cũng không có ý định bỏ cuộc.
Cứ đứng ngoài gõ cửa không ngừng.
“Thím ơi, cháu biết thím có nhà. Thím không mở cửa là vì không thích cháu sao?”
Giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.
Nỗi đau bị thiêu sống kiếp trước dường như vẫn còn in hằn trên da thịt.
Lửa thiêu luôn cả lòng tốt của tôi.
Tôi ngồi im trong nhà, không thèm động đậy, chỉ lắng nghe tiếng khóc giả vờ đáng thương của nó.
Sống lại một lần, tôi đã hiểu thương hại ai, chính là tự mang lấy nghiệp của họ.
Lần này, tôi tuyệt đối không mềm lòng nữa.
Trời giữa trưa nắng gắt, nền đất bốc hơi nóng rát, người người đều ở trong nhà tránh nắng, chẳng ai quan tâm nó.
Nó đã muốn đứng ngoài than nghèo kể khổ, thì cứ để nó đứng đi.
Tôi chẳng tổn hại gì cả.
Một lúc sau, tiếng gọi yếu dần, tiếng gõ cửa cũng tắt hẳn.
Tôi còn tưởng nó đã bỏ cuộc.
Không ngờ, giọng chồng tôi đột nhiên vang lên ngoài cổng:
“Ơ, chẳng phải là Tinh Tinh sao? Trời nắng thế này mà cháu đứng ngoài khóc làm gì?”
“Vào nhà đi, ngồi nghỉ chút.”
Tim tôi chùng xuống chồng tôi đã về.
Ngay sau đó là tiếng chìa khóa cắm vào ổ, rồi “cạch” một tiếng, cổng mở ra.
3
Vừa bước vào, Trương Tinh Tinh thấy tôi là lập tức òa khóc.
“Thím ơi, thím ghét cháu nên mới không mở cửa đúng không?”
“Cháu làm gì sai à? Thím nói đi, cháu sẽ sửa mà.”
Mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau, lem luốc khắp mặt.
Chồng tôi thấy trẻ con khóc thì quýnh quáng, vội vàng dỗ dành:
“Đừng khóc Tinh Tinh, chắc có hiểu lầm gì đó thôi. Cũng gần đến giờ ăn rồi, hôm nay cứ ở lại ăn cùng luôn nhé?”
Vừa nói vừa quay sang nhìn tôi, chờ tôi lên tiếng.
Trước kia, nhìn cảnh này tôi chắc chắn đã mềm lòng.
Nhưng bây giờ, tôi không hề liếc nó một cái.
Phải tìm cách khác để đuổi nó đi.
Tôi liền ôm đầu, kêu lên:
“Chồng ơi, không biết sao hôm nay đầu em đau quá… Nếu không nghe thấy tiếng gõ cửa thì giờ chắc còn đang nằm trên giường.”
Chồng tôi rất quan tâm tôi, nghe vậy thì cuống lên, lập tức đỡ tôi:
“Em thấy khó chịu ở đâu? Sao không nói sớm? Đi, anh đưa em đi viện kiểm tra!”
Đi được nửa đường, ngang qua Trương Tinh Tinh, tôi dừng lại, nhìn nó mỉm cười áy náy:
“Tinh Tinh à, trưa nay chắc cô chú không ăn ở nhà rồi, cháu về nhà đi nhé.
Không thì lát bà nội cháu ăn xong là cháu đói đấy.”
Nó dù mặt dày, cũng không đến mức chủ nhà sắp đi rồi mà vẫn bám trụ.
Nhưng tôi vẫn kịp thấy ánh mắt oán độc lóe lên khi nó đóng cửa nhà mình.
Dù gì hôm nay không xin được ăn, nó về nhà chắc chỉ còn cơm thiu để ăn thôi.
4
Trên đường vào thành phố, tôi nghiêm túc bảo chồng sau này không được để Trương Tinh Tinh vào nhà.
Chồng tôi tuy mềm lòng nhưng rất nghe lời.
Chuyện trọng sinh khó tin, tôi chỉ kể mọi việc tiền kiếp như một giấc mơ.
Để tăng thêm độ tin cậy, tôi nói là bố mẹ anh về báo mộng.
Dân quê tôi mê tín, nghe vậy là anh tin gần hết rồi.
Anh nắm chặt tay tôi, nghiêm túc nói:
“Em định xử lý thế nào? Anh phối hợp hết mình!
Tuyệt đối không để em và con gái bị tổn thương nữa!”
Trong đầu tôi đã có sẵn kế hoạch.
Lần này không ăn chực được, Trương Tinh Tinh chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
Ăn trưa xong, tôi dẫn chồng đi mua ngay vài bộ camera giám sát.
Kiếp trước, nó thao túng dư luận vì luôn tạo hình tượng ngoan ngoãn, hiểu chuyện trong làng.
Vì thế lời nói của nó luôn được tin tưởng.
Lần này, tôi sẽ tự tay xé nát lớp mặt nạ của nó!