Không Quay Đầu

Chương 7



19.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi từ mẹ.

Mẹ bảo vừa xuống tàu, muốn ghé trung tâm thương mại mua vài món đồ sinh hoạt cho tôi nhưng chẳng may bị lạc đường. Mẹ gửi tôi định vị, nhờ tôi ra đón.

Tôi rửa mặt, trang điểm, chỉnh tề xong liền lái xe đi.

Vừa đỗ xe chưa kịp tắt máy, đã thấy mẹ tôi đang đứng cùng Hầu Tuấn Phi bên lề đường.

Hắn mặc bộ vest thẳng thớm, chải chuốt gọn gàng, tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm, hoàn toàn là bộ dáng "con rể ngoan hiền", đứng bên mẹ tôi vừa cười vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh tìm tôi.

Thấy xe tôi, hắn lập tức chạy tới mở cửa xe, mắt sáng lấp lánh như thấy cứu tinh.

"Hạ Hạ à!" – hắn gọi tôi, hai tay nâng bó hoa tới trước mặt. "Hôm nay là tròn tám năm ngày mình quen nhau đấy."

Tôi không đón lấy, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn:

"Chuyện của tôi và anh, tôi đã nói rõ là sẽ tự xử lý. Anh đưa mẹ tôi vào chuyện này là có ý gì?"

Ánh mắt hắn đỏ lên, giọng đầy van nài:

"Đừng giận nữa được không?"

Đúng lúc ấy, mẹ tôi cũng tiến lại gần, tay vuốt vuốt tay tôi như thể xoa dịu, mắt thì ướt nhòe nước.

"Con à, hai đứa ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, nhìn đứng cạnh nhau mà xem, hợp đôi biết bao nhiêu! Nếu không vì mấy năm trước ba con bệnh rồi mất, thì giờ chắc đã là vợ chồng rồi."

" Tuấn Phi là đứa tốt. Cả đời người, ai chẳng có lúc sai, có chút hiểu lầm. Quan trọng là trong lòng còn có nhau."

"Bảy tám năm bên nhau, mẹ nhìn rõ nhất tình cảm của con với nó. Con quên rồi à, hồi đó nó bị đánh chấn thương sọ não là vì ai?"

"Nếu không thật lòng yêu con, thì lấy đâu ra dũng khí xông vào bênh con, bảo vệ con như thế?"

Tôi nghe đến phát bực.

Hầu Tuấn Phi đúng là cao thủ thao túng tâm lý. Còn mẹ tôi… lại thuộc kiểu người rất dễ tin mấy lời đường mật, ngày nào cũng ngồi trong các livestream mua đủ loại thực phẩm chức năng vớ vẩn.

Quả nhiên, mẹ tôi nắm lấy tay tôi, rồi kéo đặt vào tay Hầu Tuấn Phi, ép chặt hai đứa lại với nhau.

"Kiều Hạ, nó vừa hứa với mẹ rồi. Nếu sau này còn để con chịu ấm ức, thì cứ để mẹ đánh chết nó cũng được."

Tôi lập tức giật tay lại.

Hầu Tuấn Phi không buông, mắt long lanh van lơn:

"Vợ à, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"

Tôi nhíu mày:

"Buông tay."

Hắn càng siết chặt hơn:

"Anh đã mời cả ba mẹ anh, bạn bè chung của chúng ta, cả sếp của em – giám đốc Lý – cũng tới rồi."

Tôi sững người, giọng bất giác lớn tiếng:

"Cái gì? Anh kéo cả giám đốc Lý đến làm gì? Chưa đủ mất mặt à?"

Thực ra, chiều hôm qua, giám đốc Lý đã gọi cho tôi trước, nói rằng bị Hầu Tuấn Phi chặn ở bãi xe công ty, tha thiết nhờ ông bớt chút thời gian.

Hắn nói muốn cầu hôn lại một lần nữa, mời giám đốc tới làm người chứng kiến.

Giám đốc hỏi ý tôi. Tôi chỉ cười lạnh bảo không cần đi, chẳng qua là tên đó bày trò diễn kịch thôi.

Giám đốc lại nói ông rất thích xem kịch, càng không muốn bỏ lỡ trò vui.

Tôi đúng là hết nói nổi.

Nhưng mà… sao giờ được nữa? Người ta đã kéo cả sếp tôi đến rồi, tôi mà không có mặt, thì ai sẽ là người nhận lương thay tôi đây?

 

20.

Hầu Tuấn Phi bao trọn một phòng tiệc nhỏ.

Bên trong được trang trí lại khá chỉn chu, có hoa hồng và bóng bay màu hồng phấn.

Khách không đông. Gồm ba mẹ hắn, mẹ tôi, anh trai và chị dâu tôi, bốn người bạn chung, và cuối cùng là sếp của tôi.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy anh trai mình đang cười hớn hở tiếp đón khách.

Anh tôi là kiểu đàn ông điển hình miền Bắc, vóc người to cao, nói năng lại oang oang.

"Chú, dì cứ ngồi thoải mái nha. Uống gì không? Đừng khách sáo ạ."

Ba mẹ của Hầu Tuấn Phi, một người làm giáo viên, một người làm trong phòng giáo dục, tự nhận là xuất thân gia giáo, tư tưởng khá bảo thủ và truyền thống. Họ luôn có chút khinh thường anh tôi – người từng bỏ học giữa chừng rồi đi làm sớm.

Tất nhiên, họ cũng chẳng hề vừa mắt tôi – đứa con gái học dân lập, tốt nghiệp trường ba chẳng mấy ai biết đến, làm nghề sales tiếp khách – càng không xứng với cậu con trai học tiến sĩ của họ.

Trước đây, khi Hầu Tuấn Phi đưa tôi về ra mắt, mẹ hắn từng quá thẳng thắn hỏi tôi rằng công việc có cần phải đi uống rượu với khách hàng không? Bà ta còn "gợi ý" tôi đừng xịt quá nhiều nước hoa, váy nên dài qua đầu gối, nếu không thì sẽ bị cho là… không đứng đắn.

Lúc này đây, đối diện với sự niềm nở của anh tôi, hai người họ chỉ khẽ gật đầu, nở nụ cười lịch sự, rồi dùng ánh mắt trao đổi với nhau – rõ ràng là đang thể hiện sự chán ghét không giấu nổi.

Anh tôi tiếp đón nhà họ Hầu xong, lại quay sang đón tiếp sếp của tôi, hai tay bưng ấm trà rót cho Giám đốc Lý.

"Ngài là giám đốc Lý ạ? Ôi trời, em gái tôi nhắc đến ngài suốt đó. Nói ngài giỏi lắm, mấy năm nay nhờ ngài nâng đỡ nhiều lắm luôn ạ."

Giám đốc Lý vỗ vỗ cánh tay anh tôi, đùa một câu:

"Ô kìa, tôi thấy cậu còn giỏi ăn nói hơn cả em gái cậu đấy. Có muốn sang công ty tôi làm không?"

Anh tôi thuận miệng đáp:

"Vậy thì còn gì bằng."

Đúng lúc đó, bạn thân tôi cũng thấy tôi và mẹ bước vào, liền đứng dậy vẫy tay chào:

"Dì ơi, Hạ Hạ, hai người đến rồi à."

Tôi khẽ gật đầu mỉm cười, nhìn sang phía anh trai.

Anh tôi cũng gật đầu nhẹ với tôi, còn nháy mắt một cái đầy ẩn ý.

Thực ra hai hôm trước, anh đã gọi điện hỏi tôi — nói rằng Hầu Tuấn Phi lái xe đến nhà, chắc là muốn nhờ người nhà tôi ra mặt khuyên giải.

Anh hỏi tôi nghĩ sao.

Tôi đáp:

"Nếu hắn đã mời thì cứ đi. Dù sao chuyện huỷ hôn cũng phải ngồi xuống bàn với hai bên gia đình, xem như tạo cơ hội."

Tôi đỡ mẹ ngồi xuống, chọn vị trí cạnh bạn thân mình.

Vừa yên vị, tôi đã cảm nhận được một ánh nhìn không mấy thiện cảm — là từ “bà mẹ chồng hụt” của tôi.

Bà ta cứ trừng mắt nhìn tôi hết lần này đến lần khác. Thấy tôi không chào hỏi cũng chẳng mảy may phản ứng, bà tức đến mức ném khăn ăn lên bàn, lầm bầm mắng khẽ:

"Đúng là vô giáo dục."

Tôi nghe rất rõ.

Nhưng cười khẩy một cái rồi lờ đi.

Mẹ tôi thì lại tươi cười niềm nở, hơi nghiêng người sang bắt chuyện:

"Chị thông gia, bên chị đến lúc mấy giờ thế?"

Mẹ Hầu nheo mắt, giọng đầy mỉa mai:

"Đến lúc nào à? Còn chẳng phải phụ thuộc vào thời gian của Kiều Hạ hay sao?"

Bố Hầu vội vàng kéo nhẹ tay áo vợ, khẽ lắc đầu ra hiệu bảo bà đừng nói thêm nữa.

Tôi nhếch môi cười nhạt.

Bạn thân ghé sát lại, che miệng thì thầm:

"Nãy mẹ chồng hụt của cậu cứ oang oang với sếp cậu, hết lời khen con trai là tiến sĩ 985, giỏi giang hết biết. Rồi còn thăm dò xem cậu làm việc có tốt không, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu kìa."

Tôi lập tức hỏi:

"Sếp tớ phản ứng sao?"

Bạn thân không nhịn được cười:

"Còn sao nữa? Sếp cậu là cáo già thứ thiệt mà. Mới nói chuyện vài câu đã moi ra được cả số tiền hưu của bà ấy, rồi sau khi bỏ tiền ra sửa nhà cho hai người, trong tài khoản còn lại bao nhiêu."

Tôi tròn mắt:

"Thiệt hả?!"

Cô nàng gật đầu:

"Bà mẹ chồng hụt mãi sau mới nhận ra bị gài, mặt đỏ lựng, lầm bầm mắng câu 'làm kinh doanh đúng là tâm cơ đầy mình'."

Tôi bật cười thành tiếng. Hôm nay tên sếp cáo già đúng là không vô ích!

Bỗng nhiên, ánh đèn trong sảnh tiệc vụt tắt, một bản nhạc tình cảm nhẹ nhàng vang lên.

 

21.

Trên màn hình lớn, những tấm ảnh của tôi và Hầu Tuấn Phi lần lượt hiện lên.

Là ảnh hồi mới quen nhau ở trung tâm luyện thi công chức.

Lúc đó tôi chưa biết trang điểm, anh thì ăn mặc giản dị, đôi mắt cả hai đều ánh lên vẻ ngây ngô.

Bản nhạc “Gió Nổi Lên Rồi” vang lên, bạn thân của anh – Đại Tiểu Phong – cầm micro đứng trên sân khấu hát live.

Còn Hầu Tuấn Phi thì tay cầm hoa hồng, chậm rãi bước lên sân khấu.

Anh cầm lấy micro, cúi người chào:

“Cảm ơn tất cả bạn bè thân thiết đã bớt thời gian đến chung vui và làm chứng cho hạnh phúc của tôi và Kiều Hạ.”

Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt như muốn xuyên thấu:

“Năm 2015, tôi và Kiều Hạ lần đầu gặp nhau trước cổng trường Đại học A. Chớp mắt một cái, đã tám năm trôi qua.”

Trên màn hình lập tức chuyển sang những bức ảnh du lịch của chúng tôi.

Tôi mặc áo phao ngồi trong chiếc thuyền hơi, gào khóc vì sợ nước chảy xiết.

Anh thì tay cầm mái chèo, tay còn lại ôm chặt tôi vào lòng.

Hầu Tuấn Phi mỉm cười đầy cảm xúc:

“Đó là chuyến du lịch đầu tiên của hai đứa. Hôm đó chúng tôi đều bị ngã xuống nước. Đêm đó, Kiều Hạ sốt cao, tôi cõng cô ấy đến bệnh viện giữa đêm khuya.”

Phải rồi.

Tôi từng nói rất rõ: tôi sợ nước, từng suýt chết đuối hồi nhỏ.

Thế nhưng anh vẫn bảo đó là cách để tôi vượt qua nỗi sợ, kéo tôi lên thuyền bằng được.

Tiếp đó là những tấm ảnh chụp chúng tôi ôm nhau, hôn nhau, rồi tấm ảnh đứng trước cổng Đại học A.

Giọng Hầu Tuấn Phi đã khàn đi, viền mắt đỏ hoe:

“Năm đó, tôi ôn thi lại, thuê nhà gần Đại học A, ngày nào cũng vào trường học ké thư viện.”

“Năm đầu thi, tôi còn chẳng qua nổi điểm sàn.”

“Là Kiều Hạ đã động viên tôi cố gắng thêm một lần nữa. Ngày có kết quả, hai đứa cùng ngồi canh máy tính, hồi hộp chờ từng giây.”

 “Lúc thi đến, tôi căng thẳng đến mức tay run rẩy, cuối cùng là cô ấy tra điểm giúp tôi.”

“Điểm rất cao. Cô ấy ôm lấy tôi, chúc mừng tôi.”

“Tôi đã nói với cô ấy, thành tích này có một nửa là của cô ấy. Chính sự động viên và ủng hộ của cô ấy đã giúp tôi hiện thực hóa giấc mơ.”

“Hồi đó, giấc mơ của tôi là đậu Đại học A. Còn bây giờ, giấc mơ của tôi là Kiều Hạ.”

Bên dưới sân khấu, mẹ tôi đã khóc nức nở.

Một vài người bạn lớn tuổi cũng rưng rưng nước mắt.

Anh ta kể lại những lần thi, những khoảnh khắc vinh quang, xúc động…

Nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến việc, trong suốt thời gian ôn thi, anh ta bị áp lực đến mức mất kiểm soát, trầm cảm, tuyệt vọng ra sao.

Không ai biết, tôi đã làm đủ mọi cách để an ủi anh, kéo anh ra khỏi sự bế tắc.

Lo anh ăn uống không đủ chất, tôi còn nghỉ việc, suốt hai tháng liền mỗi ngày nấu ba bữa cho anh.

Sau khi đậu, tôi tiếp tục tìm kiếm đủ thứ thông tin giúp anh chuẩn bị học lên cao hơn.

Hóa ra, cái gọi là “tình yêu thuần khiết nhất”, lại chỉ là… giai đoạn tôi ngu nhất.

Cô bạn thân ngồi bên hích nhẹ khuỷu tay vào tôi, làm động tác buồn nôn, thì thầm:

“Anh ta đúng là cao tay. Dùng cả đống hồi ức đẹp đẽ để lay động lòng cậu, muốn cậu mềm lòng quay lại đấy.”

Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón áp út trống trơn của mình.

“Cậu hỏi tôi tại sao một người đang mập mờ với cô gái khác lại cứ bám riết lấy tôi?”

Cô bạn nhướng mày:

“Ừ, tại sao?”

Tôi cười, nụ cười nhạt như gió thoảng:

“Vì tôi là phương án tối ưu nhất trong đời anh ta.”

Khi một người đàn ông có được đóa hồng đỏ vạn năng trong tay, điều đó chẳng hề ngăn cản anh ta tưởng niệm ánh trăng trắng trong lòng mình.

Nhưng anh ta cũng thừa hiểu, dù có mê đắm ánh trăng kia đến mấy, nó cũng không thể thay thế được đóa hồng đỏ đã mang đến cho anh ta thể diện, cuộc sống sung túc, sự chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ.

Ngây thơ quá.

Anh ta ngây thơ.

Còn tôi cũng từng như vậy.

Lúc này, Hầu Tuấn Phi ôm bó hoa hồng, quỳ một gối trước mặt tôi, ánh mắt tha thiết không rời:

"Kiều Hạ, lấy anh nhé. Anh thề, nếu sau này khiến em tổn thương, phản bội em, em không cần ra tay, anh tự mình kết liễu."

Hai gã bạn thân của anh ta hùa theo:

"Đồng ý đi! Đồng ý với cậu ấy đi!"

"Khỉ con thật lòng lắm, vì màn cầu hôn hôm nay mà hai ngày hai đêm chưa ngủ!"

"Yên tâm đi Kiều Hạ, nếu thằng khỉ sau khi cưới mà dám làm gì có lỗi với em, bọn anh thay em xử nó luôn!"

Bốn mắt nhìn nhau.

Tôi thực sự đã nhìn thấy trong mắt anh ta một thứ sâu đậm gần như tuyệt vọng.

Nhưng cũng chính từ đôi mắt ấy, từ cái miệng ấy, không lâu trước đây, anh ta đã ném vào tôi ba chữ lạnh lùng đến tận xương:

“Đồ thần kinh.”

Giỏi thật.

Một diễn viên thượng thừa.

Một kẻ bạc tình, tận cùng của vô cảm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...