Ký Ức Bị Lãng Quên

Chương cuối



10

Tô Hàn Nguyệt hít sâu một hơi, đáp đầy nghiêm túc:

“Sau vài năm điều trị, tình trạng của anh ổn định lại, chúng ta mới quyết định sinh thêm một đứa con.”

“Nhưng đôi lúc anh vẫn nhắc đến Tử Dương, thậm chí nửa đêm khóc lóc gọi tên nó.”

“Để tránh kích thích anh, khi em mang thai Đa Đa, em đã dẫn anh chuyển nhà, đổi tên, xóa bỏ toàn bộ ký ức liên quan đến quá khứ.”

“Thế nên, mọi người xung quanh đều không biết anh từng có một đứa con trai.”

“Trong mắt họ, anh chỉ có Lâm Đa Đa là con gái ruột.”

“Trong quãng thời gian anh quên mất Tử Dương, anh sống vui vẻ, cùng Đa Đa đi học, đi chơi, mọi thứ đều rất bình thường.”

“Thậm chí, anh còn dành trọn tình yêu thương cho Đa Đa.”

“Cho đến một ngày, anh đi ngang qua tiệm đồ chơi và nhìn thấy mô hình Ultraman mà anh từng mua cho con trai…”

“Ngay khoảnh khắc đó, ký ức về Tử Dương ập đến như cơn lũ.”

“Anh phát điên, đập vỡ kính tiệm, giành lấy món Ultraman đó.”

“Kể từ lúc ấy, anh hoàn toàn quên mất Đa Đa, chỉ nhớ rằng mình từng có một đứa con trai.”

“Và quãng thời gian quên lãng đó, kéo dài suốt mười tám năm.”

Nói xong, Lâm Đa Đa cũng nghẹn ngào tiếp lời:

“Ba ơi… trong những năm tháng ba quên anh trai, ba từng ôm con mà nói rằng ba sẽ mãi mãi yêu con nhất.”

“Ba còn nhớ không?”

“Trong điện thoại của ba vẫn còn đầy hình ảnh, video kỷ niệm mà ba chụp cùng con…”

“Ba ơi, ba có thể nhớ lại được không? Con từng là đứa con gái ba nâng niu trong lòng bàn tay cơ mà!”

Người luôn mạnh mẽ và lạc quan như Lâm Đa Đa, giờ đây cũng không thể kiềm nén mà bật khóc nức nở.

Dù trước đây tôi có lạnh lùng đến đâu, cô bé vẫn luôn mỉm cười mà nói:

“Không sao đâu, rồi một ngày ba sẽ nhớ lại con mà.”

Nhưng lúc này, khi tất cả ký ức từng là hạnh phúc bị bóc trần, nỗi đau trước mắt lại trở nên quá sắc nhọn.

Nhìn con gái khóc đến run rẩy cả người, tôi muốn đưa tay ra an ủi.

Nhưng cuối cùng, tôi lại rụt tay lại.

Tôi tiếp tục lật xem ảnh trong điện thoại của Tô Hàn Nguyệt.

Xem xong bức cuối cùng, tôi chậm rãi, đầy luyến tiếc đưa máy trả lại cô ấy, trầm giọng hỏi:

“Mộ của Tử Dương ở đâu?”

Tô Hàn Nguyệt đáp:

“Ở ngay cạnh công viên ngoại thành mà ngày xưa anh hay đưa con đi chơi.”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Không cần đưa tôi đi. Tôi muốn tự mình đến gặp nó.”

Sau khi họ làm xong thủ tục xuất viện cho tôi, tôi một mình tìm đến nơi chôn cất con trai.

Trước mắt tôi là tấm bia mộ khắc dòng chữ: "Mộ phần của con trai yêu quý – Lâm Tử Dương."

Tôi không kìm được, đưa tay chạm vào phiến đá lạnh lẽo.

“Tử Dương, ba đến thăm con đây.”

Tôi thì thầm, sợ âm thanh quá lớn sẽ làm con thức giấc.

Đứng trước mộ, tôi nói rất nhiều điều với con.

Mười tám năm dồn nén, tôi chẳng nỡ rời đi.

Nhưng… không hiểu vì sao, trong lòng tôi vẫn thấy bất an.

Nếu cái chết của Tử Dương đơn giản như họ nói,

tại sao Tô Hàn Nguyệt lại giấu tôi suốt mười tám năm?

Tại sao tôi không hề nhớ bất cứ điều gì về vụ tai nạn?

Tại sao trong mơ, con lại nói với tôi những lời đó?

Từng câu hỏi nối nhau vần vũ trong đầu, khiến toàn thân tôi lạnh toát.

Ánh mắt vô thức dừng lại ở nấm mộ trước mặt.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi như phát điên, dùng tay điên cuồng đào đất.

Tôi muốn biết sự thật.

Dù móng tay gãy rớm máu, tôi vẫn không dừng lại.

Cuối cùng, dưới lớp đất lạnh lẽo, một chiếc quan tài mới tinh hiện ra trước mắt.

Tôi hít sâu một hơi, bật nắp quan tài—

bên trong… trống rỗng.

Quả nhiên…

bọn họ vẫn đang lừa tôi.

 

11

Nhìn vào quan tài rỗng không, tôi không còn cảm thấy kinh ngạc.

Nỗi hoài nghi từng bị tất cả phủ nhận nay đã trở thành sự thật — Tử Dương chưa từng nằm ở đây.

Lồng ngực tôi phập phồng kịch liệt, vừa phẫn nộ, vừa tuyệt vọng.

Nếu thằng bé thật sự đã chết, thì xác nó đâu?

Nếu chưa chết — thì mười tám năm qua, nó ở đâu?

Tại sao mọi người phải nói dối tôi?

Tôi ngồi bệt dưới đất, ánh mắt trống rỗng.

Cơn đau trong tim dần biến thành một loại tĩnh lặng lạnh lẽo.

Gió thổi qua cánh rừng sát nghĩa trang, lá cây xào xạc như tiếng ai đó đang thì thầm.

Tôi bật dậy, chạy đến đồn cảnh sát.

Tôi yêu cầu đội trưởng Chu mở lại hồ sơ tai nạn năm đó.

Ông ta bực bội nhưng vẫn đồng ý.

Khi bảng hồ sơ cũ được lôi ra từ kho dữ liệu, tôi lật từng tờ như người chết đuối vớ được phao cứu sinh.

Nhưng hồ sơ... lại trống rỗng một phần.

Không có ảnh hiện trường.

Không có xác nhận tử vong của Tử Dương.

Chỉ có một tờ báo cáo y tế ghi rằng tôi bị thương nặng và hôn mê ba ngày, và một dòng ghi chú mơ hồ:

"Trẻ nam - không rõ tình trạng."

Tôi cười khan.

Quá nhiều năm rồi, quá nhiều người biết — nhưng không ai dám nói.

Tôi quay về, không về nhà, mà đến gặp người cuối cùng tôi còn tin được: bác sĩ tâm lý đã điều trị cho tôi suốt mười tám năm.

Tôi hỏi ông ấy:

“Bác sĩ, ông có thật sự nghĩ tôi bị bệnh, hay là… ông được trả tiền để khiến tôi nghĩ mình có bệnh?”

Bác sĩ im lặng.

Rồi ông ấy đặt một xấp hồ sơ dày lên bàn, ánh mắt đầy mệt mỏi:

“Lâm Phàm… tôi từng nghĩ rằng, nếu anh quên được, thì cuộc đời anh sẽ bớt đau khổ.”

Tôi siết chặt tay:

“Vậy Tử Dương còn sống đúng không?”

Ông ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe:

“Lúc tai nạn xảy ra… thằng bé không chết.”

“Nhưng… người đưa nó đi không phải vợ anh.”

Tôi đứng chết lặng.

“Ý ông là gì?”

“Sau khi anh hôn mê, có một người đàn ông lạ mặt đến nhận là người thân của vợ anh. Anh ta khăng khăng đưa đứa bé đi để tiện chăm sóc.”

“Lúc đó bệnh viện quá tải, danh tính không kiểm tra kỹ. Từ đó… không ai tìm thấy đứa bé nữa.”

Tôi cảm thấy đầu mình như vỡ tung.

Một tay ôm trán, một tay đập mạnh lên bàn:

“Vậy là… suốt mười tám năm qua, mọi người đều biết con tôi không chết, nhưng lại chọn cách... biến nó khỏi cuộc đời tôi?”

Bác sĩ rưng rưng, gật đầu:

“Vợ anh nói… nếu anh biết sự thật, có thể sẽ phát điên.”

Tôi bật cười.

“Thế nên các người để tôi sống trong dối trá mười tám năm, để tôi phát điên trong sự giả dối đó?”

 

Tối hôm đó, tôi trở về nhà.

Tô Hàn Nguyệt và Lâm Đa Đa đang ngồi trong phòng khách.

Khi thấy tôi, Tô Hàn Nguyệt đứng dậy, mỉm cười:

“Anh đi đâu mà cả ngày không nghe máy thế?”

Tôi bước tới, nhẹ nhàng đặt món Ultraman lên bàn.

“Đây là món đồ chơi anh đã lấy trộm từ tiệm đồ chơi năm đó.”

“Đúng không?”

Cô ta cứng người, nụ cười nhạt dần.

Tôi chậm rãi nói tiếp:

“Anh biết rồi. Mọi chuyện. Về tai nạn. Về người đàn ông đưa con đi. Về cái chết không hề tồn tại của Tử Dương.”

Tô Hàn Nguyệt không đáp.

Cô ta chỉ khẽ ngồi xuống, ánh mắt lặng im, tay run nhẹ.

Tôi nhìn sang Lâm Đa Đa — cô bé đang khóc.

Tôi không trách con bé.

Nó chỉ là một nạn nhân khác.

Tôi quay đi, bước ra khỏi nhà.

Bỏ lại phía sau mọi ký ức giả tạo, mọi yêu thương sai chỗ.

 

Một năm sau.

Tại một thành phố nhỏ phía Nam.

Tôi bước ra khỏi trung tâm cứu trợ trẻ em mồ côi.

Tay cầm một bức ảnh.

Một chàng trai mười tám tuổi, gương mặt quen thuộc, đôi mắt đen láy như đã từng xuất hiện trong những giấc mơ.

Phía sau bức ảnh, dòng chữ nguệch ngoạc:

“Tên khai sinh: Lâm Tử Dương. Nhặt được ở bệnh viện XX, năm 5 tuổi.”

Tôi siết chặt bức ảnh trong tay.

Miệng khẽ lặp lại:

“Ba... đến tìm con rồi.”

 

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

Chương trước
Loading...