Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lỡ Hẹn Một Đời
Chương cuối
21.
Lục Dương ngày càng tìm tôi nhiều hơn, cách thức cũng đa dạng hơn.
Hầu như trên tất cả các mạng xã hội, đều có những bài viết đầy tình cảm của anh ta, tin nhắn, bình luận, và tag đều liên quan đến anh ta.
Anh ta dùng rất nhiều số điện thoại để gọi cho tôi, gửi tin nhắn, gửi những bức ảnh và video khổ sở cho bạn bè, hy vọng họ sẽ đồng cảm, giúp đỡ khuyên giải tôi hoặc chỉ trích tôi bạc tình.
Khi cảnh sát liên hệ với tôi, họ nói rằng bạn trai cũ của tôi rất lo lắng cho sự an toàn của tôi.
Tôi trả lời: "Là bạn trai cũ, xin lỗi vì đã làm phiền các anh."
Về tất cả những gì Lục Dương đã làm, tôi cảm thấy vừa tức giận, vừa có chút thoả mãn, nhưng tôi đã không còn hứng thú gọi điện thoại hay nghe giọng anh ta nữa.
Khi cơn đau ốm hành hạ, tôi chỉ còn đủ sức để trò chuyện với Tống Quân.
Tôi thích nghe giọng nói của anh, thích nhìn thấy nụ cười của anh, càng thích khi anh nghiêm túc chăm sóc tôi.
Tôi đã nói với anh rất nhiều điều, chia sẻ với anh những khúc mắc trong lòng, nói cho anh rằng so với người yêu, tôi càng muốn có một người thân.
Tôi còn kể cho anh nghe về mẹ tôi, người đã bỏ rơi tôi khi ba tôi mắc bệnh u/ng th/ư, và tôi không dám nói cho bà rằng tôi cũng đang bị u/ng th/ư. Tôi sợ bà lại bỏ đi một lần nữa.
Tống Quân nói: "Anh sẽ không bỏ rơi em."
Tôi trả lời: "Em biết."
Hiện tại, tôi xanh xao, vàng vọt, uể oải không còn sức sống, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi. Để có thể đưa tôi đi ra ngoài nhìn thế giới, anh dùng xe lăn đẩy tôi, thậm chí nghĩ đến cả việc sử dụng tã giấy cho tôi.
Làm sao tôi có thể không tin anh?
Dù không muốn nhưng tôi ngày càng lưu luyến anh ấy.
Khi cái ch*t cận kề, những điều vướng bận lại càng nhiều hơn.
22.
Còn nửa tháng nữa là đông chí, tôi hy vọng mình có thể sống đủ lâu để cùng Tống Quân ngắm tuyết đầu mùa.
Tôi thật sự rất mong đợi, nhưng không dám nói cho anh biết.
Dù sao, đó cũng là một điều không chắc chắn, tôi sợ anh sẽ thất vọng nếu đến lúc đó không thể thực hiện được.
Thời tiết ngày càng lạnh, Tống Quân mua cho tôi rất nhiều quần áo mới.
Màu sắc tươi sáng, kiểu dáng xinh đẹp.
Anh nói: "Dù em bị bệnh, em vẫn là người đẹp nhất."
Tôi phải thừa nhận, anh giờ đây không còn mắng chửi nữa mà chỉ khen tôi, thật sự là quá ngọt ngào.
Hôm nay, anh đi bệnh viện lấy thuốc, lại mua cho tôi một bộ quần áo mới, màu hồng phấn.
Đúng chuẩn phong cách trai thẳng.
Da tôi ngày càng vàng, mặc màu hồng phấn vào càng trở nên sạm màu.
Tôi kêu xấu ch*t đi được, anh không thừa nhận, còn cố tình kéo tôi chụp ảnh chung.
Rõ ràng là cố tình mà.
Trên đỉnh Nhĩ Hải, sương mù dày đặc, mây cuồn cuộn in xuống đáy nước trong vắt, một cảnh vật tĩnh lặng, mỗi viên gạch, viên ngói đều được phủ một lớp tình thơ ý hoạ.
Tôi lặng lẽ thưởng thức vẻ đẹp độc đáo của Nhĩ Hải, đột nhiên đầu óc phiêu bạt, nghĩ lại lời Lục Dương từng nói sẽ đi trăng mật ở Đại Lý.
Anh ta nói Đại Lý nổi tiếng với phong hoa tuyết nguyệt, tuyết trắng bao phủ quanh năm, đó là cách anh hình dung tình yêu của anh ta dành cho tôi.
Lục Dương à, khi anh nói những lời âu yếm, thật sự có thể khiến người ta cảm động.
Chúng tôi từng đêm đêm trò chuyện, trao đổi những lời ngon tiếng ngọt, rồi lại dễ dàng chia ly, chỉ còn lại những tiếc nuối không thể nói hết.
"Thẩm Văn Tĩnh."
Tống Quân đột nhiên gọi tên tôi, âm cuối run rẩy.
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn về phía anh.
Anh từ sau xe lăn di chuyển đến trước mặt tôi, từ từ quỳ xuống một gối.
"Em có đồng ý…," anh lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn, "...làm vợ anh không?"
"Tống Quân," Tôi cắt lời anh, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Anh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt trong suốt, trong đó phản chiếu hình ảnh của những ngọn núi xanh và mây trắng, cùng một người không còn sức sống như tôi.
Tôi không đành lòng nhìn vào ánh mắt đó, nhẹ nhàng nói: "Rất nhiều những lần đầu tiên đều rất quý giá, anh nên để lại cho người khác."
Sợ rằng anh sẽ nói thêm gì nữa, tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được, hoảng loạn di chuyển xe lăn để rời đi, không biết động vào chỗ nào, bụng tôi lại đau, còn kèm theo cảm giác rất kỳ lạ.
Tôi cắn chặt đầu lưỡi, cố gắng làm cho não bộ mình tỉnh táo lại.
"Tống Quân, em mệt rồi, đưa em về đi."
Anh nhận ra tôi không ổn, vội vàng đẩy tôi chạy nhanh về lại nơi ở.
Trở về căn nhà, tôi lo lắng bước vào toilet. Run rẩy cởi quần áo và tã, cảm giác không thể kiểm soát được, trong phân đầy máu tươi, suýt làm dơ quần áo mới.
Sao lại có một ngày tôi trở nên kinh tởm thế này?
Tôi còn phải chịu đựng thêm một ngày rồi lại một ngày như thế này nữa sao?
Gần như là bằng sức mạnh ý chí, tôi tắm rửa, thay bộ quần áo mới mà Tống Quân mua, sạch sẽ ra khỏi toilet.
"Tống Quân, em không sao, em muốn ngắm Nhĩ Hải lần nữa.”
Lần này ra ngoài, tôi mang theo hai món đồ.
Trở lại Nhĩ Hải, tôi lấy gương ra soi, không quá hài lòng. Tôi lại soi gương, cố gắng trấn an bản thân, đừng để mình trở nên xấu hơn.
"Tống Quân, anh đi mua cho em một bó hoa đi, em không dám nhận nhẫn của anh, nhưng em muốn một bó hoa."
Anh nhìn tôi với ánh mắt thất vọng dần dần tắt lịm, muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
Tôi thúc giục: "Anh đi đi."
Anh quay đầu bước đi.
Tôi mỉm cười với anh, lấy di động chụp lại bóng dáng anh, gửi cho bạn bè:
"Thế gian tươi đẹp, người đáng để yêu cũng rất nhiều.”
Nuốt hai viên thuốc ngủ, tôi đột nhiên cảm thấy hơi lưu luyến.
Nghĩ về Tống Quân, tôi bắt đầu đếm từng viên thuốc, từ viên thứ ba, viên thứ tư, viên thứ năm...
Mắt tôi dần mờ đi, đầu càng ngày càng nặng, tôi mơ màng nghĩ:
"Tống Quân, xin lỗi anh, chỉ là em quá sợ hãi, nên đã làm phiền anh rồi. Hy vọng anh không bị ám ảnh, cùng đừng gặp ai cũng mắc bệnh như em nữa. Em sẽ phù hộ cho anh thật khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
"Lục Dương, nếu không mắc u/ng th/ư, tôi có thể đã cho anh thêm một cơ hội, nhưng tôi nghĩ, anh chắc chắn sẽ lại làm tôi thất vọng. Tôi sẽ xem như né tránh kiếp này, bắt đầu một kiếp khác. Cũng được. Tôi sẽ không chúc phúc cho anh."