Luật Chơi Của Bạn Gái Cũ

Chương cuối



12

Chu Oản Oản cứng miệng khẳng định chiếc vòng tay là do tôi “nuốt” mất.

Anh cảnh sát đẹp trai khẽ nhíu mày:

“Chị Chu, đây là xã hội pháp quyền, mọi lời nói đều cần có bằng chứng. Không phải chị nói người ta chiếm đoạt là thật sự chiếm đoạt.”

“Thẩm Vi lúc nào cũng nhớ mãi không quên bạn trai tôi. Cô ta ghen vì anh Từ Chu mua cho tôi món quà đắt tiền, nên mới muốn giữ làm của riêng, nhìn đồ mà nhớ người!”

Tôi: “…”

Thôi vậy, hôm nay dù Chu Oản Oản có nói mặt trời mọc ở hướng Tây, tôi cũng chẳng buồn cãi.

Rõ ràng, anh cảnh sát cũng thấy cạn lời:

“Xin lỗi, nhưng thế vẫn chưa thể coi là bằng chứng.”

“Có bằng chứng khác mà.”

Chu Oản Oản chống nạnh:

“Lần cuối tôi đeo vòng là trên chiếc xe chị ấy vừa bán. Chúng tôi đã đi trích xuất camera đoạn đường đó, hình ảnh cho thấy trước khi lên xe vòng còn trên tay, nhưng sau khi xuống xe thì biến mất.”

“Vậy đoạn video giám sát đâu?”

“Ở đây.”

Từ Chu giơ điện thoại, mở đoạn clip đã lấy được.

Hình phóng to cho thấy đúng là trước khi lên xe Chu Oản Oản có đeo vòng, sau khi xuống thì không còn.

“Thế nào?” Chu Oản Oản đắc ý.

Tôi bật cười:

“Camera này cũng hay đấy. Nhưng sao không dám phát bản đầy đủ, mà chỉ cắt ghép đầu và cuối? Không dám cho người ta xem ở giữa hai người đã làm gì trên xe à?”

Nghe vậy, sắc mặt Chu Oản Oản và Từ Chu lập tức thay đổi.

Tôi bắt chước giọng nũng nịu của cô ta:

“Cảnh sát ca ca~ tôi cũng có bản camera đầy đủ, chưa chỉnh sửa. À, ở đây có chỗ chiếu màn hình lớn không? Tôi xin trân trọng mời mọi người cùng thưởng thức.”

Clip mở lên.

Một màn kịch “hoành tráng” bắt đầu!

Chiếc xe trong video nhịp nhàng… rung lắc.

Hình được phóng to —

“Đủ rồi! Không được xem! Không được xem!”

Chu Oản Oản hét lên.

Tôi khoanh tay, khẽ cười lạnh:

“Hừ, thì ra tiểu tam cũng biết xấu hổ sao? Nhưng đã dám chơi trò kích thích trên xe người khác thì giờ giả vờ thanh cao làm gì?”

Nói xong, tôi quay sang anh cảnh sát đẹp trai:

“Đồng chí cảnh sát, các anh có quản chuyện ngoại tình không? Giờ tiểu tam đúng là hết biết xấu hổ, chui vào xe người ta vui vẻ, rồi mất đồ lại quay sang đổ cho chủ xe xui xẻo như tôi.”

“Cô nói ai là tiểu tam—”

Chu Oản Oản siết chặt tay.

 

13

Chu Oản Oản ngẩng cao giọng, không chịu yếu thế:

“Một tuần trước, hôm trời mưa to, chính chị đã đứng trước mặt tôi và chủ động nói lời chia tay với anh Từ Chu!

Đã chia tay rồi, tôi đi chơi với anh ấy thì có vấn đề gì?

Đừng nói là trên xe, dù có ở bãi biển, thì cũng là chuyện riêng của chúng tôi, người khác không có quyền quản!

Chị dựa vào đâu mà bảo tôi là tiểu tam?!”

Tôi gật đầu:

“Ừ, đúng là tôi đã nói chia tay với Từ Chu một tuần trước.”

Rồi quay sang nhìn anh ta, giọng nhạt nhẽo:

“Anh thừa nhận chứ?”

“Đúng thế!” Từ Chu đáp ngay như lẽ đương nhiên:

“Là em nói chia tay, sao anh không thừa nhận? Oản Oản nói đúng, em chửi ai là tiểu tam hả?

Chúng ta đã giải trừ quan hệ yêu đương từ một tuần trước rồi!

Đã chia tay thì em chẳng có quyền quản anh.

Anh thích cùng cô ấy chơi play, thì sao? Có vấn đề gì không? Hay là ai đó ghen tị?”

Nghe thử xem, trên đời đúng là có người không biết xấu hổ đến mức này.

“Có đấy.”

Tôi cười lạnh, rút từ túi ra xấp ảnh chụp màn hình camera đã in sẵn, ném mạnh vào người anh ta:

“Đã chia tay một tuần trước, vậy phiền anh giải thích với cảnh sát, tại sao ba ngày sau khi chia tay, anh và Chu Oản Oản lại tự ý lấy xe của tôi, không xin phép, lái ra bãi biển và… hoàn thành những cảnh cần che mờ trong video này?!”

Mặt Chu Oản Oản lập tức trắng bệch.

Từ Chu nghiến răng:

“Thẩm Vi, em thật độc ác, dám gài bẫy bọn anh!”

Gài thì sao? Hai đứa ngốc này chẳng phải vẫn ngoan ngoãn chui đầu vào rọ sao?

Tôi cười khẩy, quay sang cảnh sát:

“Đồng chí cảnh sát, chiếc xe này đứng tên tôi. Từ Chu và Chu Oản Oản không có sự đồng ý của tôi mà lái xe đi, còn chở nhau ra biển khi tôi hoàn toàn không hay biết. Vậy có tính là trộm cắp không?”

Cảnh sát đẹp trai gật đầu:

“Giá trị tài sản vượt quá 1.000 tệ thì đủ cấu thành tội trộm cắp. Dù trả lại tài sản nhưng nếu không được bị hại tha thứ, thông thường sẽ bị phạt tù đến 3 năm, hoặc tạm giam, hoặc quản chế, kèm theo phạt tiền.”

Bằng chứng rành rành.

Cả hai mất sạch khí thế, chỉ còn biết nhìn nhau.

Cảnh sát lại “bồi” thêm một đòn chuẩn xác:

“Hai người nếu còn thời gian ngẩn ra ở đây, thì nên nhanh chóng tìm cách được cô Thẩm Vi tha thứ đi.”

Từ Chu biết điều hơn, dù miễn cưỡng nhưng vẫn xuống nước:

“Vi… Vi Vi, anh sai rồi. Lúc em nói chia tay… anh tưởng chỉ là lời lúc nóng giận.

Với lại, anh chỉ mượn xe đi một ngày thôi mà, đã trả lại rồi, nói là trộm thì hơi quá đáng.

Dù sao chúng ta cũng từng yêu nhau 4 năm, nể tình cũ đi.

Chúng ta không truy cứu chuyện vòng tay, em cũng bỏ qua chuyện cái xe, được không?”

“Vòng tay? Tôi thì có trách nhiệm gì? Ra tòa, anh nghĩ thẩm phán sẽ nghe mấy lời ngụy biện đó sao?”

Chu Oản Oản cắt ngang, giọng cao vút:

“Vậy rốt cuộc chị muốn thế nào?”

“Đơn giản thôi — cúi đầu xin lỗi một cách chân thành, nói rõ rằng hai người vô liêm sỉ, toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối là lỗi của hai người, thì may ra tôi sẽ bỏ qua.”

“Cô mơ đi!” Chu Oản Oản gào lên:

“Thẩm Vi, tôi thấy cô cố ý phải không?!”

Trái ngược với cô ta, Từ Chu khá biết thời thế, lập tức quỳ xuống, cười lấy lòng:

“Vi Vi, bọn anh sai rồi, bọn anh hèn hạ, vô liêm sỉ, mọi chuyện đều là lỗi của anh!

Mẹ anh còn trông mong anh thi công chức, coi như anh xin em, bỏ qua đi, đừng để anh có án tích, được không?”

Vừa nói, anh ta vừa ra hiệu cho Chu Oản Oản:

“Oản Oản, tình hình thế này rồi, em còn bướng bỉnh gì nữa? Tưởng ai cũng là mẹ em à, phải chiều chuộng em?”

Chu Oản Oản cắn môi thật mạnh, dù không cam lòng cũng phải tạm thời cúi đầu:

“Xin lỗi, được chưa?!”

Nói xong, cô ta bật khóc, như thể bị oan ức lắm.

Từ Chu ôm lấy cô ta, vỗ lưng:

“Rồi, xong rồi, xin lỗi là được, ngoan nào.”

Một lúc sau, Chu Oản Oản lau nước mắt, trừng tôi:

“Được chưa? Chúng tôi đã xin lỗi rồi, giờ hài lòng chưa? Bỏ qua cho chúng tôi, để chúng tôi đi chứ?”

Tôi nhìn cô ta, khẽ mỉm cười, từng chữ rành rọt:

“Không bỏ qua.”

Cả hai đồng loạt ngẩng đầu, như không tin vào tai mình.

Tôi nhún vai:

“Đúng, tôi cố ý đấy. Nên — không tha thứ.”

Xin lỗi là bổn phận của họ, nhưng tha thứ là tình cảm.

Tôi không thấy mình cần dành chút tình cảm nào cho cặp đôi điên này.

“Cô—” Từ Chu chỉ tay vào tôi:

“Thẩm Vi, cô chơi bọn tôi?!”

“Tất cả để luật sư của tôi nói chuyện với các người.”

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, mặc cho phía sau tiếng chửi rủa của họ.

Không sao, thẩm phán sẽ thay tôi đáp lại.

 

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

Chương trước
Loading...