Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Mang Thai, Tôi Đọc Được Bí Mật Của Chồng
Chương 3
15
【Giờ tôi cứ giả vờ tử tế, đợi đến khi bố mẹ vợ qua đời,
【tài sản nhà vợ cuối cùng vẫn là của tôi!
【Cũng coi như không uổng công tôi nhẫn nhục từng này năm.
【Ai bảo bọn họ coi thường tôi chứ!】
Tôi thở gấp, toàn thân run rẩy trong cơn phẫn nộ.
Bụng đau quặn, tôi ôm lấy, hét lên một tiếng.
Dì Lý nghe động lập tức chạy ra, nhìn thấy vết máu loang trên váy tôi thì hốt hoảng.
Ngược lại, tôi bình tĩnh hơn:
“Dì Lý, gọi 120, đừng báo cho Tống Duệ.
“Chỉ cần liên hệ bố mẹ tôi.”
Xe cấp cứu tới rất nhanh.
Bác sĩ khám xong nói có dấu hiệu dọa sảy, may là chưa nghiêm trọng.
“Thai phụ không được xúc động quá, từ nay phải đặc biệt chú ý.”
Tôi gật đầu.
Đợi bác sĩ và y tá rời đi, bố mẹ tôi mới lo lắng hỏi:
“Nguyện Nguyện, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Tống Duệ đâu rồi?”
Tôi sắp xếp lại lời nói, kể hết mọi chuyện.
Mẹ tôi cầm điện thoại đọc bài đăng,
xem xong suýt ngã, mắt đỏ hoe, nghiến răng chửi:
“Đồ cặn bã!”
Bố đỡ lấy mẹ tôi, mặt căng lại, không nói một lời.
“Tiếp theo con định làm gì? Ly hôn không?”
Tôi gật đầu.
“Hôn nhân dĩ nhiên phải ly. Nhưng trước đó, con muốn bắt anh ta trả giá.
“Bố mẹ coi như không biết chuyện này, để con tự xử lý.”
16
Tôi bảo dì Lý về thu xếp đồ đạc, còn mình thì dọn về nhà bố mẹ ở.
Vẫn không quên làm bộ nhắn tin cho Tống Duệ:
【Chồng ơi, bạn thanh mai của em từ nước ngoài mới về.
【Mấy hôm nay em ở bên nhà bố mẹ để đưa bạn đi chơi.
【Đến ngày anh xuất phát, em sẽ ra sân bay tiễn.】
Tống Duệ dĩ nhiên mong tôi vắng nhà:
【Anh còn đang lo bận quá không có thời gian ở cạnh em.
【Hai đứa cứ chơi vui, nhớ giữ an toàn.】
Tối đó, tôi kiểm tra camera.
Tống Duệ tới rạng sáng mới về nhà.
Hôm sau, tôi đăng ký một tài khoản mới, đổi IP, chuyển giới tính sang nam, rồi nhắn riêng cho Tống Duệ:
【Bro ơi, làm sao tán được bạch phú mỹ thế?
【Chỉ tôi với?】
Đúng như dự đoán, anh ta không trả lời.
【Giúp với coi như có thù lao nhé.
【Xong việc còn có tiền thưởng lớn.
【Không tin thì tôi đặt cọc trước.】
Chẳng bao lâu, phía bên kia gửi một số tài khoản ngân hàng.
Tôi chuyển qua ba vạn — đại khái bằng lương một tháng của Tống Duệ.
Hai tiếng sau, anh ta mới bắt đầu “lên bài”.
17
“Tiểu thư nhà giàu thấy nhiều, cách theo đuổi bình thường không lọt mắt.
“Họ kiêu ngạo, nhưng cũng đơn thuần dễ lừa.
“Chỉ cần làm ba điều sau, chiếm được họ dễ như trở bàn tay.”
Giọng điệu của Tống Duệ ngông cuồng, tự đắc:
“Thứ nhất, nắm rõ sở thích của cô ta, biến mình thành hình mẫu lý tưởng, nhưng đừng chủ động tấn công.
“Âm thầm xuất hiện trong tầm mắt, thu hút sự chú ý, để cô ta chủ động tìm đến.”
Tôi nhớ lại lúc quen Tống Duệ — gần như y hệt những gì anh ta nói.
Hồi bé tôi mê phim thần tượng, bị nam chính trong “Nụ hôn tinh nghịch” làm cho say như điếu đổ.
Từ đó, hình mẫu lý tưởng của tôi chính là kiểu học bá lạnh lùng, độc miệng như Giang Trực Thụ.
Lần đầu tôi gặp Tống Duệ là ở thư viện trường.
Anh mặc sơ mi trắng, đứng tựa cửa sổ đọc sách, dáng vẻ ung dung.
Tôi bị hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế là thường xuyên “tình cờ” tới thư viện gặp anh.
Ban đầu anh khá lạnh nhạt, lần nào cũng là tôi chủ động bắt chuyện; về sau cũng là tôi chủ động theo đuổi.
“Thứ hai, tạo tương phản — cho cô ta thấy một mặt khác hiếm khi bộc lộ.
“Đặt cô ta ở vị trí số một; không ai từ chối nổi sự thiên vị công khai cả.”
Người theo đuổi Tống Duệ rất nhiều, nhưng trong mắt anh ta dường như chỉ có mình tôi.
Xác nhận yêu nhau rồi, người thiếu cảm giác an toàn lại là anh ta.
Anh hay nũng nịu, bảo tôi quá tốt, sợ người ta cướp mất.
Sự đối lập ấy với vẻ điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày làm tim tôi rung lên không ngừng.
Để anh yên tâm, tôi cắt mọi mối quan hệ với đàn ông khác, chỉ quay quanh một mình anh.
“Thứ ba, cưới càng sớm càng tốt.
“Phụ nữ gặp càng nhiều người, càng dễ nhìn thấu các chiêu trò.
“Cưới sớm thì mới cắt bớt liên hệ xã hội của cô ta,
“sẽ dễ bề để anh điều khiển.”
Thì ra… vì thế nên Tống Duệ vừa tốt nghiệp đã cầu hôn tôi.
18
Dù đã chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn khó tin nổi.
Thì ra ngay từ đầu, anh ta đã có mục đích mà tiếp cận tôi.
Tôi từng nghĩ trái tim anh ta chỉ thối rữa từng chút một;
không ngờ, anh ta thối nát từ trong ra ngoài.
Chỉ là che đậy quá khéo.
Vẻ ngoài ưu tú khiến người ta bỏ qua mùi mục rữa,
còn thứ gọi là “sâu đậm” chỉ là lớp sơn che cho ham muốn bẩn thỉu.
Chỉ bằng màn ngụy trang nhuần nhuyễn, anh ta đã xoay tôi như chong chóng.
Nhưng tôi đã sai ở đâu?
Dù tôi ngây thơ, thậm chí ngu muội vì yêu,
cũng không thể là lý do để bị lừa dối và tổn thương.
Sai không phải tôi — mà là kẻ giả dối bỉ ổi kia.
19
Mười một giờ đêm, tôi lại mở camera xem.
Chắc chắn Tống Duệ đã về nhà, tôi mới tới tìm Trần Tinh Tinh.
Vừa mở cửa nhìn thấy tôi, cô ta thoáng sững lại, rồi lập tức nở nụ cười dịu dàng:
“Xin hỏi chị tìm ai?”
“Đã nhận ra tôi rồi thì khỏi giả vờ.
“Dù sao cô cũng thấy tôi trong vòng bạn bè của Tống Duệ rồi.”
Tôi đẩy cửa bước vào, ung dung ngồi xuống sofa.
Sắc mặt Trần Tinh Tinh khựng lại, rồi nhanh chóng bình tĩnh, ngồi đối diện:
“Cô Hứa tới để hỏi tội ư?
“E là chị sẽ thất vọng.
“Tuy tổng Tống bình thường quan tâm tôi ở công ty, nhưng giữa chúng tôi chưa có gì cả.”
Tôi mặc kệ, ngẩng đầu nhìn quanh căn hộ được cô ta bày biện sạch sẽ, ấm áp:
“Căn hộ này là của tôi.”
Sắc mặt cô ta trông khó coi hẳn:
“Cô Hứa định đuổi tôi sao?
“Nhưng tổng Tống đã cho phép tôi ở đây, chị không có quyền can thiệp quyết định của anh ấy chứ?”
Tôi bật cười lạnh: “Tôi nói căn này thuộc về tôi, cô không hiểu à?
“Nói cho rõ: sổ hồng chỉ ghi tên một mình tôi.”
Trần Tinh Tinh sững người.
“Không chỉ căn này — căn chúng tôi đang ở hiện tại cũng đứng tên tôi.
“Còn xe của Tống Duệ, một chiếc Porsche, một chiếc Rolls-Royce — đều là của hồi môn của tôi.”
20
Trong mắt Trần Tinh Tinh lóe lên vẻ không thể tin, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
“Cô Hứa đang đùa sao?”
Tôi giang tay, ngả người lên sofa: “Sao? Trông tôi không giống người có tiền à?”
Cô ta im lặng.
“Cho nên, cô bấu nhầm người rồi.
“Tống Duệ bề ngoài đúng là dễ gây ngộ nhận, khiến người ta tưởng anh ta là tổng tài bá đạo trong mấy truyện não tàn.
“Nhưng sự thật, anh ta chỉ là kẻ ăn bám, còn lén lút lăng nhăng.”
Tôi ngừng một nhịp:
“Tôi có thể bắt cô dọn đi ngay,
“còn phải bù toàn bộ tiền thuê từng tháng tính theo giá thị trường — căn này thấp nhất cũng năm nghìn một tháng. ”
Mặt Trần Tinh Tinh tái đi, hai tay đan chặt.
Tôi mỉm cười: “Nhưng tôi không định làm thế.
“Ngược lại, tôi muốn chỉ cho cô một con đường sáng.”
Trần Tinh Tinh cảnh giác, nghi hoặc nhìn tôi:
“Ý chị là gì?”
Tôi không trả lời mà hỏi ngược:
“Nghe nói cô sẽ cùng Tống Duệ đi công tác ở chi nhánh?”
“…Tôi hiểu rồi, chị muốn tôi từ bỏ cơ hội này?”
“Ngược lại, tôi muốn cô coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cứ đi cùng anh ta.
“Chỉ là, cần dùng chút thủ đoạn, đừng để anh ta ngồi ghế lãnh đạo quá thoải mái.
“Cô thông minh thế, chắc biết nên làm gì chứ?”