NGUYỆT HẠ KỲ TÂM

Chương 3



07.

Ta nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, sau đó là tiếng bước chân quân lính giẫm lên đá.

Không chỉ ta nghe thấy, bà lão đang ngủ cũng giật mình tỉnh dậy. Bà khoác áo, vội vàng ra cửa.

"Quân gia, có chuyện gì vậy?"

"Tránh ra! Chúng ta đang truy bắt phạm nhân, cần vào lục soát."

Bà lão khó xử, cố gắng ngăn cản họ:
"Quân gia, không thể…"

Tên đội trưởng cầm đầu không để tâm, đá bay cánh cửa phòng ta. Bà lão hoảng hốt, định dùng thân mình chắn trước cửa, cố gắng giải thích:
"Quân gia…"

"Thôi, bà để họ vào đi."

Ta mang theo chút mơ màng của cơn mộng bị cắt ngang, ngồi dậy. Giường được che bằng một lớp rèm sa, mơ hồ phản chiếu bóng dáng của ta.

Trong mắt vị thống lĩnh kia, có lẽ cảnh tượng này giống như thư sinh vô tình gặp nữ quỷ trong cổ tự. Ta nghe thấy bước chân của hắn bỗng khựng lại.

Ta tháo thẻ bài ở thắt lưng, ném ra ngoài. Trên đó khắc rõ ràng chữ Đông Cung.
"Ta là trắc phi của Thái tử, vì cãi lời Thái tử phi mà bị phạt tới đây để hối lỗi."

"Nhưng dù thế nào, thân thể ta cũng từng được Thái tử chạm qua. Nếu để nam nhân khác nhìn thấy…"

Ta khẽ cười:
"Không biết khi Thái tử biết chuyện, liệu có nổi giận không nhỉ?"

Thống lĩnh ngừng lại một chút.
"Xin thứ cho hạ quan mạo phạm."

Hắn không cố bước vào nữa, chỉ đứng ngoài cửa, cung kính hỏi:
"Dám hỏi trắc phi nương nương có nhìn thấy người lạ mặt nào không?"

"Người lạ mặt? Ngài nói đến nam nhân sao?"

Ta khẽ cười nhạt:
"Ta đã bị phạt ở đây để hối lỗi, lại còn lén lút qua lại với nam nhân bên ngoài? Cho dù mạng ta có rẻ mạt, ta cũng không dám làm loạn đến thế."

"Đắc tội rồi."

Thống lĩnh lui ra, tiếng vó ngựa dần xa.

"Ma ma," ta khẽ gọi bà lão bên ngoài, "ta không khỏe lắm, cần một ít thảo dược. Bà có thể giúp ta mua về không?"

Ta đưa ra ngoài một phương thuốc, kèm theo một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy sáng bóng.

Chỉ trong thời gian một nén nhang, thuốc đã được mang về.

Ta vén rèm sa lên. Nam nhân áo đen nằm trên giường, mặt bị che bởi khăn, không nhìn rõ dung mạo. Nhưng đôi mắt lộ ra lại vô cùng đẹp, lúc này đang yên lặng nhìn ta chăm chú.

"Ngươi nói thật sao?" Hắn hỏi ta. "Ngươi là trắc phi của Thái tử Nam Trần?"

"Lừa bọn họ thôi." Ta vừa nói vừa bỏ thảo dược vào miệng, nhai nát.

"Ta thấy giống thật."

"Ngươi có thôi đi không?" Ta nhíu mày khó chịu.

"Bây giờ là ta đang cứu ngươi, sao hỏi nhiều thế? Ngươi thấy ta rảnh đến mức hỏi ngươi là ai chưa?"

Ta kéo áo hắn, nhưng nút thắt quá chặt, tay ta đang bệnh nên không đủ sức. Ta ngước lên, ra hiệu bằng cằm:
"Cởi ra."

"Hừ, ta nghe nói nữ nhân Nam Trần rất bảo thủ."

Hắn vừa nói vừa cởi áo.

Ta nhổ thảo dược đã nhai nát lên vết thương của hắn.
"Thực ra đáng ra phải giã nát, nhưng ở đây không có dụng cụ, ngươi chịu khó một chút đi."

"Ta nói, trên mũi tên có độc. Ta không có giải dược, mấy vị thảo dược này chỉ có thể cầm cự được vài canh giờ, ngươi cần mau chóng tìm giải dược."

"Ngươi có thể hỏi ta." Hắn nhìn ta đang bôi thuốc, đột nhiên nói.

"Hỏi cái gì?" Ta chưa kịp phản ứng.

"Ta nói, ngươi có thể hỏi ta là ai."

Ta bôi xong thuốc, xé một mảnh vải từ váy, băng bó vết thương lại.

"Không cần thiết." Ta bình thản đáp. "Ta biết ngươi là ai."

Hắn khẽ rùng mình, nhưng cố che giấu, khiến mảnh vải ta đang băng bị lệch.

"Ta là ai?"

"Hoàng tử Bắc Khương, hình như tên là Địch gì đó, ta đã nghe qua nhưng không nhớ rõ."

Ta không nhanh không chậm chỉnh lại mảnh vải.

"Người ta nói ngươi là vua của các trinh sát, khi anh trai ngươi ở chiến trường chính diện, ngươi thâm nhập sâu vào nội bộ quân địch."

Cuối cùng cũng băng xong, ta thở phào một hơi.

"Lần này đột nhập kinh thành lại bị quân đội truy sát, chắc là ngươi rồi."

Nam nhân áo đen nằm trên giường không động đậy, đôi mắt sâu thẳm hơn người Nam Trần, như hai hồ nước đen dưới ánh trăng.

"Biết ta là ai… tại sao lại cứu ta?" Giọng hắn khàn khàn. "Không phải nên giao ta cho quân doanh sao?"

"Ngươi sẽ bẻ gãy cổ ta trước khi ta kịp nói một chữ." Ta khẳng định chắc nịch.

Hắn im lặng, coi như thừa nhận.

"Vả lại, ta là người chữa bệnh. Khi nhìn thấy người bị thương, phản ứng đầu tiên của ta là cứu."

Ta cười nhạt. "Vậy nên, Thẩm Thành Vân cần gì phải vu oan cho ta dùng thuốc an thai? Thuốc là để cứu người, không phải để hại người."

"Thuốc ta bôi cho ngươi chỉ có tác dụng vài canh giờ. Ngươi mau chóng tìm giải dược đi."

Ngoài sân, dưới ánh trăng, ta nhìn thấy bóng dáng nam nhân phi thân lên mái nhà. Hắn quay đầu lại, nhìn ta lần cuối.

"Hàn."

"Cái gì?"

"Địch Hàn, tên của ta."

Hắn khẽ mỉm cười.

"Lần sau gặp, đừng quên nữa."

Ta cũng mỉm cười. Dù biết rằng sẽ không có lần sau, nhưng ta vẫn vẫy tay.
"Nhớ rồi."

 

08.

Năm thứ hai khi Bắc Khương và Nam Trần giao chiến, đã xảy ra nhiều chuyện.

Bản mệnh thư được phát hiện trong tông miếu hoàng tộc, đã bị nước tuyết làm hỏng, chỉ còn lại những mảnh rách rời rạc.

Các học sĩ trong nội cung đã mất rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng chỉ phục chế được vài đoạn rời rạc.

Đoạn thứ nhất: Năm Long Phong thứ hai mươi tám, Thái tử Sở Ninh Hòa thắng thế trong cuộc tranh đoạt ngôi vị với Ninh Vương, và thuận lợi đăng cơ sau khi loại bỏ Ninh Vương.

Đoạn này khiến cả Hoàng quý phi lẫn Hoàng thượng đều không vui.

Hoàng quý phi không vui vì Ninh Vương là con trai bà.

Hoàng thượng không vui vì…

Năm nay chính là năm Long Phong thứ hai mươi tám, theo mệnh thư, ông sẽ không qua nổi năm nay.

Mọi người đều miệng nói rằng nguồn gốc mệnh thư không rõ ràng, không thể tin vào nội dung trên đó.

Nhưng trong lòng lại không tránh khỏi nghi ngờ, bởi dù tàn tạ đến đâu, mệnh thư này vẫn toát ra khí chất không giống vật phàm.

Người tin tưởng nhất vào mệnh thư chính là Ninh Vương.

Vốn luôn thèm muốn ngôi vị Thái tử, hắn càng thêm lo sợ khi nghĩ rằng nếu Sở Ninh Hòa lên ngôi, hắn sẽ bị giết chết.

Mệnh thư giống như một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến nỗi lo sợ của hắn bùng lên.

Và thế là vào một đêm không trăng không sao, Ninh Vương khởi loạn.

Hắn dẫn theo gia đinh, tái hiện lại biến cố Huyền Vũ Môn, tiến hành ám sát Thái tử.

Người đầu tiên nhận ra điều bất thường là ta.

Đó là ngày thứ hai sau khi ta được đón về phủ Thái tử.

Thẩm Thành Vân đã hạ sinh, là một đứa con trai.

Ta không còn đe dọa đến địa vị của nàng nữa, thậm chí, đề nghị đón ta về phủ là do chính nàng nói với Thái tử.

Ta hiểu ý nàng.

Một con chuột bị thả ra ngoài là quá cô đơn.

Chỉ khi ép nó nằm trong móng vuốt, nhìn nó tuyệt vọng giãy giụa đến chết, con mèo mới có thể tìm được chút vui thú trong cuộc sống nhàm chán của mình.

Khi bước xuống khỏi chiếc kiệu mềm, ta thấy Thẩm Thành Vân ôm con, cùng Thái tử đứng ở cửa đợi ta.

Nàng tỏ ra rất vui vẻ, nụ cười như hoa nở, ánh mắt dò xét kỹ lưỡng từng chi tiết của ta.

Sắc mặt của Thái tử rất bình tĩnh, khóe mắt vẫn giữ đường cong tự nhiên ấy, nhưng ta đã không còn cảm thấy hắn đang mỉm cười với ta nữa.

"Muội muội khí sắc tốt hơn ta tưởng đấy…" Thẩm Thành Vân cất lời.

Ta biết, nàng lại đang nghĩ cách mới để hành hạ ta, giống như khi còn nhỏ, nàng cố ý làm đổ xô nước ta đang dùng lau sàn, để cả thùng nước lạnh như băng dội lên người ta giữa ngày đông giá rét.

Nhưng lúc này, ta không còn tâm trí để phân biệt những ác ý của nàng.

Mọi người đều đứng quay lưng về phía phủ, chỉ có ta đối diện trực tiếp với cổng lớn, vì thế chỉ có ta nhìn thấy—

Trên mái nhà, một tay cung thủ đang giương cung bắn tên.

"Nguy hiểm!"

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như tia chớp, ta lao tới, kéo cả Thẩm Thành Vân và Thái tử ngã xuống. Đứa trẻ trong tay Thẩm Thành Vân suýt rơi xuống đất, sợ hãi khóc thét.

Một mũi tên sắc bén lướt qua cơ thể ta, cắm phập vào phiến đá trên đường.

"Có thích khách!"

Gia tướng của Đông Cung lập tức ùa ra. Thái tử nhìn chằm chằm mũi tên, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Đó là mũi tên của Đại Liễu Doanh—gia tộc bên ngoại của Hoàng quý phi.

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, binh mã của Đại Liễu Doanh đã tới, dẫn đầu chính là Ninh Vương.

Hai bên giao chiến, tiếng binh khí chạm nhau vang dội. Trong chốc lát, một Đông Cung yên bình đã trở thành chiến trường đẫm máu.

"Ưu tiên bảo vệ chủ nhân rút lui!"

Thái tử được đỡ lên ngựa. Con ngựa có thể chở thêm một người nữa.

Hắn cúi đầu nhìn ta, lúc ấy ta đứng gần hắn nhất. Hắn chỉ cần vươn tay là có thể kéo ta lên lưng ngựa.

Ta đưa tay ra, đó là phản xạ bản năng để cầu sinh—

Hắn thúc ngựa lướt qua ta, một tay ôm lấy Thẩm Thành Vân đang bế con nàng.

"Giá!"

Tiếng binh khí va chạm, tiếng hét thảm thiết vẫn vang vọng xung quanh, nhưng tai ta chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa ngày càng xa dần.

 

09.

Hai bên đều chịu tổn thất nặng nề.

Gia tướng tinh nhuệ của phủ Thái tử gần như hy sinh toàn bộ, nhưng Đại Liễu Doanh cũng tổn thất nghiêm trọng. Cuối cùng chỉ còn lại Ninh Vương và một tướng lĩnh của Đại Liễu Doanh.

Dĩ nhiên, ngoài hai người bọn họ, còn sót lại một kẻ sống sót khác—là ta.

"Vương gia, xử lý ả này thế nào?" Tướng quân hỏi. "Để lại làm con tin uy hiếp Thái tử?"

"Ngươi ngốc sao? Thái tử đã bỏ mặc ả ở đây, rõ ràng ả chẳng có giá trị gì cả. Ngươi nghĩ có thể uy hiếp được gì sao?"

Ninh Vương nói với vẻ khó chịu, sau đó nhìn ta và nở một nụ cười.

 

"Tiểu nha đầu này, dáng vẻ thanh tú, lại mang theo một chút quyến rũ khó nói thành lời, thật khiến người ta khó mà dời mắt."

"Hôm nay để bổn vương hưởng chút diễm phúc của Thái tử…"

Ta muốn bỏ chạy, nhưng vị tướng quân kia đã giữ chặt lấy ta. Hắn thô bạo xé áo ta, như muốn hiến dâng ta cho Ninh Vương tựa một con dê con.

Ta hét lên một tiếng.

Tiếng hét ấy che lấp cả âm thanh của mũi tên lao ra khỏi nỏ.

Một mũi tên cắm thẳng vào đầu tướng quân. Hắn kinh ngạc nhìn mũi tên, dường như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, rồi đổ gục xuống đất, không còn hơi thở.

Ninh Vương không kịp phản ứng, bởi một lưỡi dao sắc bén đã áp sát vào cổ hắn.

"Đây là vương gia của Nam Trần các ngươi? Hẳn rất có giá trị?"

Mãi sau ta mới nhận ra giọng nói đó đang hỏi ta.

Ta quay đầu lại, thấy Địch Hàn đang cầm lưỡi dao mỏng, bên hông đeo nỏ ngắn, mỉm cười nhìn ta.

Hắn không đeo khăn che mặt, lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ. Khác với vẻ thanh nhã tựa ngọc sơn thanh tú của Thái tử, Địch Hàn sở hữu nét đẹp sắc sảo và dữ dội của người Bắc Khương. Gương mặt hắn vừa anh tuấn đến không tì vết, vừa toát lên sự tà khí, tựa như một ma tôn vừa bước ra từ thế gian.

"Ngây ra làm gì?" Địch Hàn nghiêng đầu, "Ta đang nói chuyện với ngươi đấy."

"Người này, nếu ta mang về Bắc Khương, chắc Nam Trần sẵn sàng đổi ba tòa thành để chuộc về nhỉ?"

Hắn mỉm cười nói.

"Nhưng nếu ngươi muốn ta giết hắn, ta cũng sẽ giết ngay."

Dù biết đây là tình huống nghiêm trọng, Bắc Khương hoàng tử đang cầm dao uy hiếp Nam Trần vương gia, nhưng ta vẫn không nhịn được bật cười.

"Tại sao ta lại được quyết định?"

"Bởi vì hắn đã làm tổn thương ngươi."

Lần này ta thật sự bật cười.

"Người làm tổn thương ta thì nhiều lắm, giết sao hết được."

Nụ cười trên mặt Địch Hàn vụt tắt.

Lưỡi dao trong tay hắn lóe lên, nhanh như chớp. Ninh Vương chưa kịp kêu lên đã ngã gục xuống đất, không còn hơi thở.

"Vậy bắt đầu từ hắn."

Địch Hàn tiến lại gần ta. Hắn cao lớn hơn ta rất nhiều, phải cúi xuống mới có thể nhìn thẳng vào mắt ta.

"Đừng để ai làm tổn thương ngươi nữa, hiểu chưa?"

Hắn giơ lưỡi dao trong tay lên:
"Nếu không, ta giết người rất nhanh, chắc chắn giết kịp."

Trên người hắn tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc, nhưng không hiểu sao ta lại không hề thấy sợ hãi.

Ta chỉ giơ tay, nhẹ nhàng đẩy vai hắn một cái.

"Ngươi nên đi nhanh đi." Ta thản nhiên nói. "Nếu không, lát nữa Thái tử quay lại, ngươi mà bị truy đuổi nữa, chưa chắc đã gặp được người cứu ngươi như ta."

Chương trước Chương tiếp
Loading...