Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Phạm Thượng
Chương 4
13.
Ta hoảng loạn bỏ chạy.
Mặt hồ phẳng lặng phản chiếu dáng vẻ chật vật của ta.
Ta nhớ đến mùa đông năm ta bảy tuổi, phụ thân mất vì bạo bệnh. Trước khi tái giá, mẫu thân đã đưa ta đến trước cổng Hạ phủ.
“Mấy năm tới ngươi cứ ở lại đây đi.”
Nói xong, mẫu thân quay người bước đi.
Ta khóc lóc chạy theo, níu lấy tay bà ta: “Mẫu thân, người mang con theo đi, con hứa từ nay về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời…”
Mẫu thân hất tay ta ra, lớn tiếng quát:
“Ngươi có thể vì ta mà nghĩ một chút không? Phụ thân ngươi chết rồi, một mình ta đã rất khổ sở, còn mang thêm cái gánh nặng như ngươi thì sống sao nổi?”
Vì vậy, tay ta buông xuống.
Ta nhìn theo bóng dáng của mẫu thân ngày một xa, cuối cùng biến mất sau góc rẽ, mãi mãi không quay đầu lại.
Tay ta nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới, thì thầm:
“Mẫu thân xin lỗi con…”
Trong cơn mơ hồ, không biết là giọng của ta, hay là giọng của mẫu thân.
“Hiện giờ không nên đau lòng, sẽ động đến thai khí.”
Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói khàn khàn có phần già nua.
Ta giật mình, xoay người nhìn lại.
Là Ly đại phu, người bên cạnh Đoạn Phong Yển.
Sắc mặt Ly đại phu điềm tĩnh: “Là con của Vương gia?”
Ta trừng mắt sững sờ: “Sao… sao ngài biết?”
“Sao ta biết?” Ly đại phu hừ lạnh, cánh mũi hếch lên: “Các ngươi ngày ngày liếc mắt đưa tình, lão phu có muốn không biết cũng khó!”
Ta không nhịn được mà hoài nghi nhân sinh.
Chúng ta… liếc mắt đưa tình?
Một lúc sau, ta “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống: “Xin tiên sinh đừng nói với Vương gia!”
Ly đại phu chỉ cụp mắt nhìn ta: “Ngươi định giữ lại đứa bé này sao?”
Giữ lại ư?
Ta cười khổ.
Nhìn phản ứng của Đoạn Phong Yển vừa rồi, nếu hắn biết ta mang thai con hắn, nhất định sẽ không chấp nhận.
“Tiên sinh… có thuốc phá thai không?”
14.
“Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
“Ta…”
Ly đại phu thở dài: “Chuyện bên Vương gia, ta tạm thời sẽ giữ bí mật.”
Ông ấy thong thả quay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Người trẻ tuổi, phải nghĩ cho kỹ rồi mới quyết định, thế gian này không có thuốc hối hận đâu…”
Ta ngồi bệt xuống, toàn thân rã rời.
Nắng xuyên qua kẽ lá rọi nghiêng lên người ta, mang theo chút ấm áp nhưng chẳng thể xua tan lấy một chút lạnh lẽo trong lòng.
Năm ta bảy tuổi, không giữ được tay mẫu thân.
Giờ đây, cũng không giữ nổi đứa trẻ trong bụng.
“Mỹ nhân à, thì ra muội trốn ở đây.”
Phùng Cực bước đến, nụ cười treo trên môi.
Xung quanh yên ắng không người, ánh mắt hắn ta dừng trên người ta càng thêm trắng trợn.
Đúng là âm hồn bất tán.
Ta mò thấy một viên đá sau lưng, lặng lẽ siết chặt trong tay.
“Còn dám có ý đồ với ta, ngươi không sợ ta lại nôn cho một trận sao?” Ta cười lạnh châm chọc.
Nghe vậy, sắc mặt Phùng Cực khẽ biến.
“Ăn nói không biết chừng mực, coi chừng chịu thiệt!”
Nói đoạn, hắn ta hung hăng lao đến, ta nắm chặt hòn đá trong tay, nhưng giữa chừng lại thấy ánh mắt hắn ta bỗng lóe lên, bước chân lập tức dừng lại.
“Nhìn bộ dạng đau lòng ban nãy của ngươi… là vì Vương gia sao? Chẳng lẽ… ngươi đã động tình với hắn rồi?”
Ánh mắt khinh bỉ trong mắt hắn ta vô cùng quen thuộc.
Ta chậm rãi đứng thẳng dậy, đôi mắt đỏ hoe, lòng bàn tay siết chặt hòn đá đến mức rướm máu.
“Ngươi cũng muốn nói ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga phải không? Có người sinh ra đã được mặc áo gấm lụa là, quyền cao chức trọng, nắm trong tay sinh tử của kẻ khác; cũng có người sinh ra đã là ăn mày rách rưới, hèn mọn như kiến cỏ, chẳng thể tự quyết lấy một điều gì! Đoạn Phong Yển lạnh lùng, ích kỷ, nhỏ nhen! Nếu một ngày nào đó ta đứng ở ngôi cao như hắn, e rằng trong mắt ta, hắn cũng chỉ là một món đồ trưng bày đẹp mắt mà thôi!”
Những lời đại nghịch bất đạo như thế khiến ngay cả Phùng Cực cũng phải kinh ngạc.
Một lát sau, hắn ta nhìn ta chằm chằm, rồi khóe môi nhếch lên: “Ngươi tự lo thân mình đi.”
Ta lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng xoay người thì thấy Đoạn Phong Yển đang đứng cách đó không xa, thần sắc lạnh như sương, khiến người ta run rẩy.
15.
"Ngươi thật to gan." Giọng nói như từ tận đáy cổ họng trào ra.
Ta phịch một tiếng quỳ sụp xuống, trán dán chặt xuống mặt đất, lòng nguội lạnh như tro tàn: "Tùy Vương gia xử phạt."
Nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng hồi đáp.
Một lúc lâu sau, ta ngẩng đầu lên, trước mặt đã chẳng còn bóng dáng Đoạn Phong Yển.
Từ hôm đó trở đi, ta và Đoạn Phong Yển chiến tranh lạnh.
Đến đêm hợp phòng, ta chỉ dựa vào bên cửa, canh giờ rồi lặng lẽ rời đi.
Đoạn Phong Yển cũng không còn buông lời "lên đây" như trước, chỉ coi như trong phòng không hề có sự tồn tại của ta.
Ta từng cho rằng, thân thể Đoạn Phong Yển sẽ vì bị sủng phi lạnh nhạt mà ngày càng suy yếu.
Nhưng không, thân thể hắn dần chuyển biến tốt, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể đứng dậy, nhìn qua chẳng khác gì người thường.
Một buổi hoàng hôn, hắn đứng dưới gốc lê, dáng người cao ráo như ngọc, phong thái tiêu sái khiến đến cả cánh hoa lê cũng như ưa thích mà rơi xuống trên bờ vai hắn.
Ta thấy tiểu thư bên cạnh, ánh mắt không còn ghét bỏ mà đã xen lẫn vài phần tán thưởng cùng ngưỡng mộ.
Ta thấy nàng ta bước đến gần, Đoạn Phong Yển khi nhìn nàng ta bèn nở nụ cười.
Ta thấy tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng ta…
Chói mắt đến cực điểm.
Ta chợt hiểu, vở kịch này sắp hạ màn rồi.
Tối đó, vừa bước vào phòng của Đoạn Phong Yển, một bóng người đột ngột đè xuống.
Ánh trăng nhạt xuyên qua song cửa, chiếu rõ gương mặt trước mắt.
"Vương gia."
Ánh mắt Đoạn Phong Yển sâu thăm thẳm: "Bổn vương muốn trị tội nàng."
Dứt lời, hắn bế ngang ta lên.
Bóng cây trên ngọn tán, mượn ánh trăng bò lên giường, lay động không ngừng.
Cho đến khi ta buột miệng bật ra tiếng nức nở, Đoạn Phong Yển chạm lên mặt ta, giọng nói nhẹ đến như ảo mộng: "Sao vậy?"
Ta không trả lời.
Đoạn Phong Yển ghé sát lại, dè dặt hôn khô nước mắt nơi khóe mi ta.
Ta cảm nhận rõ rệt từng đợt run rẩy trong thân thể mình lúc ấy.
...
Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta quỳ xuống trước mặt tiểu thư.
Trong phòng hôm nay không có bóng dáng Phùng Cực.
Tiểu thư ngắm nghía chiếc hộ chỉ trong tay, giọng nói nhẹ như lông vũ lại nặng nề như búa giáng xuống: "Ngươi đi đi, đừng quay lại nữa."
16.
Chân Đoạn Phong Yển đã khỏi bệnh, tiểu thư động lòng.
Còn ta vốn là thế thân, chớp mắt trở nên món đồ vô dụng.
Ta bị vứt bỏ rồi.
Đêm hôm đó, tiểu thư liền lệnh cho người lặng lẽ đưa ta lên một cỗ xe ngựa, vội vàng đến cực điểm.
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, Vương phủ đã mất hút sau lưng.
Trong lòng trào lên nỗi hoang mang nhàn nhạt.
Nhưng chẳng phải đây là điều ta hằng mong ước hay sao?
Ta có thể sống, con ta cũng có thể sống, từ nay về sau mọi thứ nơi đó đều không liên quan đến ta nữa.
Thế nhưng chưa đến nửa canh giờ, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
Một nỗi bất an mãnh liệt lập tức dâng lên trong lòng.
Vừa xuống xe đã thấy hai nam nhân, tay cầm trường đao, mặt đầy sát khí bước về phía ta.
"Mỹ nhân mà giết luôn thì tiếc quá! Hay là…"
"Ngươi không muốn sống nữa à! Giết nhanh cho xong!"
Tim ta như rơi thẳng xuống đáy.
Ta biết quá nhiều, quả nhiên tiểu thư vẫn không dung tha cho ta.
Hai người càng lúc càng tới gần, lưỡi dao trong tay sáng lóa chói mắt.
Đôi chân ta nặng như đổ chì, cái chết kề cận từng tấc.
Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên: "Khoan đã!"
Một người thong thả bước ra: "Giao cho ta, các ngươi có thể rời đi."
Phùng Cực mỉm cười nhìn ta.
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, do dự không quyết.
Phùng Cực chau mày, lười nhác nói: "Bên Vương phi hả, cứ để ta giải thích cho."
Lúc này hai người mới rút lui.
Phùng Cực nhìn ta, nụ cười càng thêm rõ ràng.
Ta bị nhốt lại.
Trong nhà lao âm u, cổ tay bị gông xiềng nặng nề khóa chặt.
"Thứ không thể ăn vào miệng, mới là thứ mê người nhất." Ánh mắt Phùng Cực đầy tham lam, cúi người kề sát tai ta, phả hơi thở mờ ám: "Muốn sống, phải xem ngươi biết chọn thế nào, hiểu chưa?"
Vừa nói, hắn vừa đưa tay sờ.