Quyết Đối Đầu Với Bà Bà

Chương 1



01.

Cha ta là một kẻ cầm đầu thổ phỉ, đã ngang nhiên chiếm cứ một vùng núi suốt nhiều năm, gây cản trở con đường huyết mạch của triều đình.

Để vỗ về và thu phục cha ta, triều đình ban hôn, gả ta cho vị tiểu công tử của phủ Vĩnh An hầu.

Nhờ đó, cha ta từ kiếp thổ phỉ bỗng chốc trở thành huyện lệnh.

Trước lúc ta xuất giá, cha ta dặn: “Con gái à, con là tiểu công chúa của cha, nếu bọn chúng dám ức hiếp con, cứ mạnh tay đáp trả! Cùng lắm hai cha con ta lại về núi Hắc Phong làm lại từ đầu.”

Ta dõng dạc đáp: “Cha cứ yên tâm! Con đã gặp vị tiểu công tử Vĩnh An hầu rồi, môi hồng răng trắng, con thích lắm!”

Thế là ta vui vẻ lên kiệu hoa.

Quả nhiên, đêm tân hôn, phu quân Chu Tĩnh An không làm ta thất vọng, hắn rất tuấn tú, dù nét mặt vẫn phảng phất vẻ ngây ngô.

Dẫu sao thì hắn mới mười sáu tuổi, còn kém ta đến ba tuổi.

Trong phòng chỉ còn hai chúng ta.

Ta hỏi hắn: “Chàng có hiểu thành thân là thế nào không?”

Hắn ngượng nghịu: “Là ta sẽ có một thê tử, đúng không?”

“Đúng, nhưng còn điều này nữa,” ta nghiêm giọng, “tức là từ giờ chàng phải chuyển từ nghe lời mẹ mình sang nghe lời thê tử mình đó.”

“Hả?”

 

02.

“Chàng thử nghĩ xem, chàng suốt ngày vùi đầu học tập, mẹ chàng có rảnh mà dạy bảo chàng nhiều điều nữa không? Đêm xuống chỉ có ta thủ thỉ cùng chàng. Mà đã là đại trượng phu có thê tử, ai cũng nghe lời thê tử, bằng không bị chê cười đấy.”

“Được! Vậy ta nghe lời nàng!” Hắn đáp dứt khoát.

Nói xong, hắn bắt đầu cởi đồ, vừa cởi vừa nôn nóng: “Thê tử, mau động phòng đi, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.”

“Ừ, sau này chàng còn phải giúp ta thay xiêm y, đó là thú vui của phu thê, cũng là cách để chúng ta thêm gắn bó.”

Hắn hào hứng làm theo.

Ta rất hài lòng, hắn quả nhiên biết nghe lời.

Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ, hạ nhân tới gõ cửa: “Nhị thiếu phu nhân, mời người đến phòng phu nhân thỉnh an. Đại thiếu nãi nãi cũng đã có mặt ở đó rồi.”

Ta bị đánh thức, còn Chu Tĩnh An thì bịt tai, vùi đầu ngủ tiếp, làm như chẳng liên quan gì hắn.

Ta tát nhẹ vào mặt hắn cho tỉnh: “Chàng nghĩ ta nên đi thỉnh an bây giờ à?”

“A...” Hắn dụi mắt, ngập ngừng: “Nhưng đại tẩu cũng đến thỉnh an mẹ mà...”

“Vậy chàng đi thay ta đi!” Ta nói.

 

03.

Hắn nhăn nhó: “Ta là nam nhân, sao lại phải đi? Ta còn buồn ngủ lắm.”

Ta lập tức vặn tai hắn: “Đêm qua ai bảo sẽ nghe lời ta suốt đời? Chàng mệt hay ta mới là người mệt hơn?”

“Aaa, đau! Ta đi, ta đi là được chứ gì!”

Thế là ta ung dung ở lại giường, để hắn đi đến thỉnh an bà bà.

Đợi trời hửng sáng, ta mới dậy. Nha hoàn vội vàng: “Nhị thiếu phu nhân ơi, phu nhân đang rất giận. Người mau tới đại sảnh dâng trà đi.”

Khi ta đến, Chu Tĩnh An liền quay mặt đi, trông có vẻ không vui.

Hắn đứng bên, rót trà dâng cha hắn, ta cũng rót trà, gọi một tiếng “công công”.

Tới khi dâng trà cho bà bà, bà ta chỉ nhận trà của hắn, chén ta dâng thì bà không đoái hoài.

Bà chậm rãi nói: “Tòng Tâm, làm dâu thì phải dậy sớm, hầu hạ bà bà. Ngươi thì để tướng công phải thay thế! Hắn là nam nhân, trách nhiệm của hắn là chuyện lớn, còn ngươi thì phải tận tâm phục vụ hắn, để hắn được thoải mái. Đó mới là phận sự của một thê tử! Hắn là trời của ngươi, ngươi phải nghe theo hắn, đừng bắt hắn nghe ngươi!”

Bà nói một hơi, kiên quyết không nhận trà của ta.

Bà già này...

Muốn ra oai của một bà bà, phải không?

Được, để ta cho bà mở mang, xem bà đã gả con trai cho loại con dâu nào!

 

04.

Ta liền hất chén trà thẳng lên đầu gối bà ta.

“Ối!” Ta giả bộ hốt hoảng: “Bà bà, con thật vụng về, người đừng chấp con nha…”

“Á! Nóng chết ta!” Bà la oai oái.

“Mẹ, người không sao chứ?”

Đại tẩu, đại ca, và phu quân ta hoảng hốt chạy lại, cả phòng náo loạn.

Công công chỉ buông: “Ta vào triều đây,” rồi bỏ đi.

Nhân lúc mọi người xúm quanh bà bà, ta liền nhéo một cái vào eo Chu Tĩnh An, nghiến răng: “Khá lắm, mới rời mắt ta chút đã dám không nghe lời? Muốn ngủ ngoài đất đêm nay không?”

“Ta… ta…” Hắn không nói nên lời.

Đúng là tai mềm, ngả theo chiều gió.

Ta lôi hắn trở về viện, quát: “Quỳ xuống!”

Hắn cãi: “Ta không quỳ! Ta là trượng phu của nàng, nàng phải nghe ta mới đúng!”

“Được, hôm nay mới ngày đầu mà chàng đã muốn lật trời rồi hả! Ngày trước, hoàng đế ban hôn còn bảo sẽ tìm cho ta một phu quân ngoan ngoãn, dịu dàng, đẹp mắt, giờ sao chả thấy? Ta phải đi gặp hoàng đế, đòi lại công bằng!”

Hắn sợ hãi, vội quỳ ôm lấy chân ta: “Hoàng thượng thật sự nói vậy ư?”

“Chuyện đó có thể giả được chắc? Hoàng thượng rất quý chàng, lần sau nếu có cơ hội, chàng hỏi người xem.”

Hắn lập tức vui mừng: “Vậy ta nghe lời nàng, nhưng ta chỉ quỳ một chút thôi, kẻo mẹ biết lại trách mắng.”

“Nam nhân nể sợ thê tử là đáng tự hào! Có thể chẳng sợ ai, nhưng nhất định phải nể nang thê tử! Rõ chưa? Giờ thì chép câu này trăm lần cho ta, lần sau không nghe lời thì gấp đôi!”

Ta sai hạ nhân mang giấy bút đến, bắt hắn quỳ vừa đọc vừa viết.

Hắn ấm ức đỏ hoe cả mắt, nhìn mà chỉ muốn… bắt nạt thêm.

 

05.

Không lâu sau, Trương bà tử hầu hạ bà bà dẫn tới hai cô nương xinh đẹp như hoa, bảo: “Đây là thông phòng mà phu nhân chọn cho Nhị thiếu gia. Phu nhân sợ nhị thiếu phu nhân xuất thân thổ phỉ, không biết hầu hạ chu toàn.”

Một người tên Xuân Hồng, người kia tên Hạ Hà.

Ánh mắt Chu Tĩnh An đảo qua hai người, thoáng vẻ hứng thú.

Cũng được thôi.

Ta bảo gia nhân sắp xếp chỗ ở cho Xuân Hồng, Hạ Hà.

Đoạn, ta nói với hắn: “Mẹ chàng quả là thương chàng ghê.”

“Đương nhiên, mẹ chỉ có hai con trai là ta và đại ca, không thương ta thì thương ai?”

“Vậy thì chàng cũng phải báo hiếu, không thể để mẹ thiệt thòi. Đi, ta dẫn chàng đi ‘hiếu kính’ cha mẹ.”

Chương tiếp
Loading...