Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Tình Yêu Bất Ngờ
Chương 2
5.
Sau này khi tôi chơi game Vương Giả Vinh Diệu, tình cờ quen được Hạ Triều.
Cậu ta chơi xạ thủ Địch Nhân Kiệt, vài lần giúp team lật kèo, dần dần chúng tôi kết bạn.
Không thể phủ nhận — trai trẻ đúng là mê thật.
Điện thoại luôn trong trạng thái sẵn sàng 24/24.
Mỗi đêm tôi buồn bực, băn khoăn, vật vã, đều là cậu ta ở đầu dây bên kia an ủi tôi.
Cậu ta đàn guitar cho tôi nghe, hát cho tôi ngủ.
Thậm chí còn đan khăn choàng cổ tặng tôi.
Chỉ là… tôi có phần không đúng đắn. Tôi giấu cậu ta.
Ban đầu không định gặp ngoài đời. Nhưng vào cái ngày Phó Diễn Hi dọn khỏi nhà, tôi bắt đầu nghi ngờ cả cuộc đời mình. Dù biết so sánh với người khác chẳng khác nào dìm mình xuống địa ngục.
Nhưng người đàn ông đó đã khiến tôi thật sự tự vấn: "Chẳng lẽ tôi hoàn toàn không có sức hút?"
Thế là trong một khoảnh khắc bốc đồng, tôi đồng ý gặp mặt Hạ Triều.
Khi biết tôi từng kết hôn, cậu ta lập tức xoay người định rời đi.
Nhưng nhìn thấy tôi say xỉn không ra hồn, cậu ta vẫn quay lại, nói sẽ đưa tôi về nhà.
Rồi chuyện gì đến cũng đến… tôi đáng xấu hổ mà lừa cậu ta.
Thôi kệ! Không muốn nghĩ thêm nữa.
Hạ Triều mấy hôm nay gọi điện liên tục, tôi không dám nghe.
Cậu ta nhắn tin:
“Đoàn Chi Chi, chị to gan thật đấy! Ăn sạch sành sanh rồi cao chạy xa bay.”
Tôi không dám nhìn tiếp.
WeChat thì tôi đã xóa sạch từ sớm.
Tiết Uyển hẹn gặp, tôi liền đồng ý. Dù gì tiền của công ty cũng là tài sản chung vợ chồng.
Tốt nhất cô ta nên ký thêm cho tôi vài hợp đồng nữa là vừa.
Tôi đi đứng vẫn còn ê ẩm.
Rất nhanh đã đến văn phòng của Tiết Uyển.
Trên cổ cô ta là vết bầm rõ rành rành, trừ phi mù mới không thấy.
Môi cũng nứt ra.
Trước đây cô ta cũng hay như thế, còn nói không hiểu vì sao đối phương lại mê cô ta đến vậy, suốt ngày bám riết không buông.
Tôi khi đó còn là một con hề.
Còn cổ vũ cô ta dũng cảm tận hưởng "tuổi xuân lần hai", khen cô ta giữ dáng tốt quá, nhìn như em gái của tôi vậy.
Lúc ấy tôi thật sự nghĩ: nịnh vài câu để kéo hợp đồng, không có gì đáng mất mặt.
Giờ nghĩ lại, khi tôi ngồi cạnh cô ta tán tụng hăng say, thì Phó Diễn Hi và cô ta cười ngọt ngào với nhau, tôi chỉ muốn lấy dao chém chết hai người đó, rồi tự tát mình mấy cái cho tỉnh.
Lần này tôi im lặng, cô ta lại chủ động lên tiếng.
“Xin lỗi nhé Chi Chi, để em chê cười rồi. Haiz… chị cũng khổ lắm, anh ấy hôn giỏi quá.”
Tôi cười mà không nói gì.
Cô ta hình như vẫn chưa thấy đủ, lần này còn nhắc thẳng tên chồng tôi:
“Lão Phó nhà em ấy, kỹ năng hôn sao rồi?”
Nói chuyện cứ như mấy chị em thân thiết tám chuyện phiếm.
Tôi chỉ muốn trợn trắng mắt.
Tôi gượng cười: “Cũng được lắm! Trước kia liếm chân cho tôi, liếm kỹ lắm luôn!”
Cô ta trố mắt sững sờ.
Tôi khẽ vẫy đôi giày cao gót: “Chị xem đi, chân em có đẹp không? Anh ấy thích liếm lắm. Mà không cho liếm là còn dỗi cơ.”
Tiết Uyển cứng họng không nói nổi một câu.
Tôi ngồi chờ cô ta lấy hợp đồng.
Chưa đến mười phút sau, Phó Diễn Hi đã hùng hổ xông vào.
Thật không buồn diễn nữa, chắc chắn hôm nay anh ta ở ngay trong văn phòng này.
Tôi giả vờ buồn chán đi vào phòng nghỉ của Tiết Uyển, sờ thử lên giường.
Dạ dày tôi cuộn lên từng đợt — giường còn ấm.
Dưới gối là chiếc đồng hồ màu xanh lam tôi tặng Phó Diễn Hi nhân sinh nhật ba mươi của anh ta — một chiếc Baume & Mercier.
“Đoàn Chi Chi, cô đang nói linh tinh gì vậy hả?” Phó Diễn Hi nổi giận xông vào.
Tôi đang cầm đồng hồ trên tay, mỉm cười:
“Phó Diễn Hi, chiếc đồng hồ tôi tặng anh sao lại nằm trong phòng nghỉ của Tổng giám đốc Tiết vậy?”
Sắc mặt anh ta hơi mất tự nhiên, nhưng thoáng cái đã bình tĩnh lại, tiếp tục nói dối:
“Đoàn Chi Chi, đầu óc cô đừng lúc nào cũng đa nghi. Cô ấy hỏng đồng hồ, tôi cho mượn thôi.”
“Tức là anh không còn đồng hồ à? Hay để tôi mua tặng anh cái đồng hồ quả lắc nhé?”
“Đoàn! Chi! Chi!” Anh ta nghiến răng gọi tên tôi.
Tiết Uyển chẳng buồn lên tiếng, chỉ bình thản uống trà.
Tôi đứng dậy, bưng ly trà mới rót của cô ta.
Mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Tiết dạo này kẹt tiền à? Một chiếc đồng hồ cũng phải mượn?”
“Làm gì có! Chi Chi, nếu em để tâm thì cứ cầm về đi.”
“Đã thế thì Tổng giám đốc Tiết nhớ sớm chuyển khoản phần còn lại của đơn hàng cho Hoa Lâm nhé!”
“Yên tâm, tôi – Tiết Uyển – còn chưa thiếu chút tiền đó. Tuần này tôi chuyển.”
Tôi cúi đầu, đưa ly trà lên ngửi, không uống, đặt lại bàn rồi từ tốn nói:
“Trà ngon thật, chỉ là tôi không thích uống trà xanh. Xin lỗi nhé.”
6.
Vừa đứng dậy, tôi đã thấy góc phòng có bức ảnh chụp Tiết Uyển với chồng quá cố và con trai.
Cả người tôi như hóa đá.
Một cậu thiếu niên trẻ trung tuấn tú, tóc ngắn nhuộm ánh bạc, khuyên sụn ở tai trái, khí chất ngông nghênh đến khó quên.
Hạ Triều.
Gương mặt đó, gặp một lần là không thể nhầm lẫn.
Tôi chết trân nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
Phó Diễn Hi lúc này cũng bước vào, ánh mắt ghét bỏ nhìn tôi:
“Tiền cũng có rồi, còn không đi, đứng đây làm gì?”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cúi đầu mở WeChat, ngay trước mặt hai người họ, ấn chấp nhận lời mời kết bạn của Hạ Triều.
Cậu ta gửi tới một chuỗi dấu ba chấm.
Tôi không trả lời.
Tôi ném chiếc đồng hồ trong tay vào thùng rác. Chỉ cầm thêm một giây thôi tôi cũng thấy ghê tởm.
Về nhà nằm một lúc, bụng vẫn khó chịu, tôi hẹn bác sĩ riêng mà Phó Diễn Hi từng giới thiệu đến khám.
Tôi đúng là càng ngày càng liều.
Có lẽ đây chính là “quán tính” của ngoại tình — vừa sợ bị phát hiện, vừa sợ không ai phát hiện.
Bác sĩ đến nhanh, kê thuốc, truyền nước biển, đợi xong mới rời đi.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Điện thoại để chế độ im lặng.
Vừa mở WeChat ra, đã thấy tin nhắn từ Hạ Triều — 99+ tin.
“Đoàn Chi Chi, chị định làm gì đây?”
“Chị thật sự không định chịu trách nhiệm sao? Chị coi tôi là gì?”
“Đoàn Chi Chi, chị còn lương tâm không?”
...
“Được rồi, tôi xin lỗi, tôi lừa chị. Tôi không phải hai mươi tư tuổi.”
“Nhưng Đoàn Chi Chi, chị cũng lừa tôi mà! Chúng ta coi như huề, được chưa?”
“Chị đang ở đâu? Ăn gì chưa? Có đói không? Tôi nấu ăn cũng tạm được đấy.”
WeChat tràn ngập ảnh đồ ăn cậu ta gửi tôi:
Sườn xào chua ngọt, cánh gà kho, cá chua cay, vịt quay sốt khoai môn…
Toàn là mấy món tôi từng lỡ lời nói mình thích.
Tôi nhìn một hồi, cuối cùng cũng trả lời lại:
“Lý trí bắt tôi phải rời xa em. Nhưng trái tim tôi như đang bị róc từng nhát một.”
Cậu ta không trả lời.
Khung chat hiện vài lần “Đối phương đang nhập văn bản…” nhưng rồi vẫn chẳng có gì được gửi đi.
Tôi nhìn đống đồ ăn cậu ta gửi mà bụng bắt đầu réo.
Thế là tôi thành thật nhắn một câu:
“Tôi đói rồi. Nấu tô mì cũng được.”
Cậu ta cuối cùng cũng trả lời:
“Đoàn Chi Chi, tôi sợ chị rồi! Tôi sợ cái gọi là đạo đức của chị lại khiến chị làm chuyện gì đó nữa.”
“Thật ra, có một chuyện tôi quên nói với chị…”
“Chuyện gì? Cậu còn giấu tôi được gì nữa?”
“Tôi vốn… chưa bao giờ là người có đạo đức.”
“Đệt!”
Cuộc gọi lập tức tới.
“Gửi địa chỉ cho tôi.”
Lần này, tôi ngoan ngoãn gửi.
Ngoài trời vẫn mưa, xe cộ kẹt cứng. Tôi cười, trấn an cậu ta: “Ngày mai hẵng đến.”
Cậu ta miệng thì đồng ý.
Nhưng đến nửa đêm, trong lúc tôi ngủ mơ màng, chuông cửa lại vang lên...
7.
Ngay lúc cánh cửa mở ra, tôi đã bị một người đàn ông ướt sũng vì mưa ôm chặt lấy.
Vì sợ tắc đường, cậu ấy phóng xe máy đến. Cánh tay thì lạnh cóng vì gió, nhưng vòng ôm lại nóng bỏng khiến tôi ngẩn người.
Khoảnh khắc đó, tôi hơi chùn lòng.
Cậu ấy còn trẻ như thế, chân thành đến thế…
Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên vô số lời mỉa mai, đùa cợt của Tiết Uyển. Tôi vẫn là người chủ động kiễng chân lên hôn cậu ấy.
Chúng tôi hôn nhau từ phòng khách lên tận tầng trên.
Cậu ấy cởi áo khoác, vừa thấy mấy hộp thuốc trên bàn trang điểm thì bỗng dừng lại, còn chưa tháo thắt lưng đã khựng người.
Hô hấp nặng nề, cố gắng kiềm chế.
Tôi nằm trên giường, cười đến run cả người.
Cậu tức giận đè xuống hôn tôi, gần như rút sạch không khí trong lồng ngực tôi, đến lúc dừng lại thì cắn mạnh lên vai tôi một cái.
Tôi đau quá liền đá cậu một cái, cậu lại túm lấy chân tôi, hơi thở càng nặng nề hơn.
“Đoàn Chi Chi, đừng khiêu khích tôi. Không thì lát nữa có người sẽ bị thương mà vẫn phải ra trận đấy.”
Nghe vậy, tôi ngoan ngoãn nằm im re.
Chờ cậu ấy trấn tĩnh lại đứng dậy, tôi lập tức trốn về góc giường, sợ cậu nổi thú tính lần nữa.
Hạ Triều thấy thế thì bật cười, đảo mắt nhìn quanh phòng.
Đột nhiên, sắc mặt cậu trầm xuống.
Tôi nhìn theo ánh mắt cậu — mới phát hiện góc phòng còn để quên bức ảnh cưới mà tôi đã gỡ xuống.
Cậu quay đầu, ánh mắt nóng rực nhìn tôi chằm chằm.
“Chị không phải ghét hắn lắm sao? Không phải hắn ngoại tình à? Vậy bức ảnh này…”
Tôi cười gượng: “Quên vứt rồi.”
“Chị đúng là hay quên thật đấy. Ví dụ như… dùng xong tôi là chạy mất.”
“Để chị khỏi quên lần nữa, tôi vứt luôn cho rồi. Không tiếc chứ?”
Nói là hỏi ý tôi, nhưng tay thì đã nhấc bức ảnh vác lên vai.
Tôi vội vàng dỗ dành: “Làm gì có ý kiến gì chứ, trong căn nhà này, em muốn vứt gì thì cứ vứt.”
Cún con chiếm hữu mạnh, hành động còn nhanh hơn suy nghĩ. Về sau tôi mới cảm khái — không làm cảnh sát đi tìm chứng cứ thì phí cả tài năng.
Trong đêm đó, cậu ta gần như vứt sạch mọi thứ liên quan đến Phó Diễn Hi trong nhà.
Vứt tới tận nửa đêm.
Tôi đã ngáp lên ngáp xuống.
Cậu ta lại xoay người đi vào bếp.
Tôi lẩm bẩm: “Cuối cùng em cũng đói rồi hả?”
“Đồ ngốc, tôi nấu mì cho chị ăn.”
Tôi đầy đầu suy nghĩ đen tối, đúng là đáng đánh.
Không nhịn được bật cười, mắt nhìn sai chỗ.
Cậu ta bước lại, nhéo má tôi: “Đoàn Chi Chi, đợi chị khỏe hẳn xem tôi xử lý chị thế nào.”
8.
Tôi và Hạ Triều dính lấy nhau mấy ngày liền không ra khỏi nhà.
Cậu ấy càng ngày càng giống một chú cún, thích lấy cằm cọ cằm tôi. Mà râu cậu mọc nhanh lắm, qua đêm đã lởm chởm, cọ vào mặt ngứa rát vô cùng.
Tôi vừa tức giận, cậu ấy đã vội xuống bếp nấu ăn dỗ dành.
Đến khi tủ lạnh trống trơn, cậu mới kéo tôi đi siêu thị mua đồ.
Khi cậu đang chọn rau, điện thoại tôi đột ngột reo lên — là Phó Diễn Hi gọi.
Tôi giật mình suýt đánh rơi máy.
Cảm giác cứ như bị bắt gian tại trận vậy.
Nhưng nghĩ lại — tôi sợ cái quái gì?
Phải đối đầu thì mới vui chứ.
Chỉ là khi quay đầu lại thấy Hạ Triều mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến lòng tôi mềm nhũn.
Tôi không dám bắt máy.
Phó Diễn Hi không gọi lại nhiều lần, mà gửi tin nhắn rất lịch sự.
Trước giờ anh ta chưa từng kiên nhẫn nhắn tin với tôi.
À, hóa ra là có chuyện cần nhờ vả.
Trung thu sắp đến, anh ta muốn tôi về nhà cũ cùng anh ta.
Nói tới nhà cũ Phó gia, lòng tôi có chút phức tạp.
Nhà tôi chỉ thuộc dạng trung lưu.
Ba tôi là bác sĩ tim mạch, từng cứu bà nội Phó Diễn Hi trong một chuyến bay.
Cụ tra được thông tin, đến nhà cảm ơn, rồi quen biết tôi.
Dần dần bà làm mai tôi với Phó Diễn Hi.
Thật lòng mà nói, tôi chưa từng có ý “lấy oán báo ân”.
Việc cầu hôn là do chính Phó Diễn Hi đề xuất.
Hai năm đầu sau cưới, chúng tôi cũng như bao cặp vợ chồng bình thường khác.
Anh ta rất có ham muốn với tôi.
Nhưng bây giờ, anh ta phủi sạch quá khứ, chỉ vì nhận ra “chân ái” của đời mình là chị gái Tiết Uyển.
Chẳng lẽ ngày xưa tôi ép anh ta à?
Về đến nhà, Hạ Triều nấu cho tôi ba món một canh. Nếu không bị tôi ngăn lại sợ lãng phí, chắc cậu ấy đã nấu cả bàn tiệc Mãn Hán rồi.
Dạo gần đây cậu ấy liên tục thay đổi món để khoe tài nấu nướng.
Tôi hơi thắc mắc — Tiết Uyển không phải giàu lắm sao?
Sao con trai cô ta lại giỏi nấu ăn đến vậy?
Tôi nhìn kỹ tay cậu, mấy vết thương vẫn còn mới nguyên, chưa lành hẳn.
Cậu ta vô thức rụt tay về, lầm bầm: “Tại tôi xui xẻo, thích nhầm người. Nếu không giữ được tim chị ấy, thì giữ lấy cái dạ dày cũng được.”
Tôi có chút bối rối.
Nhưng vẫn cố tươi tỉnh đùa theo: “Không sao đâu, món em nấu chị thấy rất ổn đó.”
“Ồ~~”
Một chữ “ồ” dài và đầy hàm ý.
Ánh mắt cậu ta nhìn tôi sâu đến mức mặt tôi nóng ran.
Nhỏ tuổi mà lái xe nhanh thế này?
“Đoàn Chi Chi, chị đang nghĩ gì đấy? Sao mặt lại đỏ vậy?”
“Không có gì, chắc là hơi nóng thôi.”
“Ồ! Thì ra là đang thèm món tôi nấu à!”
“Hả? Không phải, em…”
“Đoàn Chi Chi, đừng vội. Chúng ta còn nhiều thời gian mà, phải không?”
Tôi tức đến đá cậu một cái, cậu chẳng giận còn cười ha hả.
Không lâu sau, cậu mang hai bát mì lên. Đặt trước mặt tôi, mắt long lanh như muốn được khen thưởng.
Tôi cúi đầu hôn lên má cậu, nhưng cậu lại ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên môi tôi.
“Đoàn Chi Chi, mì ngon không?”
“Ngon mà.”
“Đoàn Chi Chi, em không tệ nhỉ?”
“Cũng… được đó.”
“Chỉ ‘được đó’ thôi hả?” Cậu có vẻ hơi so đo.
“Làm sao có thể! Em giỏi cực kỳ, đúng là ông trời ưu ái chị quá, mới cho chị gặp được em.”
“Vậy... đạo đức của chị sẽ không trỗi dậy nữa chứ?”
“Hả?”
Tôi nhìn gương mặt nghiêm túc có chút tổn thương của cậu, bỗng nghẹn lời.
Hình như... cậu ấy đang rất nghiêm túc.
Đến lúc phải nghĩ cách rút lui thì biết làm sao bây giờ…