Tôi Không Còn Là Bảo Mẫu Miễn Phí Của Họ
Chương 1
1
Nghe con nói vậy, cô bán hàng lập tức cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy.
Còn tôi thì lặng người.
Cúi xuống nhìn đứa con trai đang đứng cạnh, trong mắt nó tràn đầy trách móc, cứ như thể tôi mua cái mặt dây chuyền kia là một tội ác tày trời vậy.
Tôi hỏi nó:
“Tiểu Tường, ai nói với con là mẹ không kiếm tiền?”
Con trai tôi – Chu Tử Tường – ưỡn ngực, đáp chắc nịch:
“Cần gì ai nói? Ngày nào bố cũng dậy sớm về muộn, còn mẹ thì ở nhà nằm, chẳng phải làm gì cả.”
Má//u trong người tôi sôi trào vì giận.
Tôi và chồng – Chu Thành – kết hôn đã mười năm, Tử Tường năm nay chín tuổi.
Từ khi sinh con, để tiện chăm sóc, tôi nghỉ việc ở công ty và chuyển sang làm tự truyền thông.
Nhờ có người đi trước chỉ dẫn, cộng thêm tôi chăm chỉ, thu nhập từ con số không nhanh chóng lên đến mười ngàn mỗi tháng.
Không thể gọi là giàu, nhưng đủ để tôi có tự do tài chính.
Thế mà giờ, trong miệng chính đứa con ruột, tôi lại thành người “nằm ở nhà chẳng cần làm gì”?
Nghĩ càng thêm ấm ức.
Tôi dứt khoát rút điện thoại thanh toán, bảo cô bán hàng gói dây chuyền lại.
Phía sau, con trai lập tức nổi đóa:
“Mẹ, sao mẹ không nghe lời con khuyên?”
“Cái dây chuyền này chẳng có ích gì cho nhà mình cả, sao mẹ nhất định phải mua?”
“Mẹ thật hão huyền!”
Nghe đến bốn chữ cuối cùng, tôi chịu hết nổi.
Trong ánh mắt kinh hãi của cô bán hàng, tôi vung tay tá/t thẳng một cái.
“Bốp!”
Âm thanh giòn tan, làm Tử Tường chế//t lặng!
“Mẹ, mẹ dám đánh con…”
Nó khóc òa.
Tim tôi theo từng giọt nước mắt nó mà thắt lại.
Trước đây, chắc tôi sẽ vội vàng dỗ dành.
Nhưng những lời vừa rồi cứ văng vẳng bên tai, khiến tôi bực bội không chịu nổi.
Bao nhiêu năm qua, tôi tằn tiện chi tiêu.
Ngày nào cũng thế: đưa con đến trường, dọn dẹp nhà cửa, rồi lại vùi vào công việc.
Tiền lương của Chu Thành lo trả tiền nhà, tiền xe; còn thu nhập của tôi lo toàn bộ chi phí sinh hoạt.
Ai cũng có phần đóng góp.
Vậy mà trong mắt đứa con mà tôi thương yêu nhất, tôi chỉ cần mua một món đồ bằng chính tiền mình kiếm ra, lại bị gán cho là “hư vinh”?
Thật nực cười!
Tôi nhìn nó còn đang khóc lóc, cầm túi đồ quay lưng bỏ đi.
Nó ngẩn ra, có lẽ không ngờ tôi lại không dỗ dành.
Trong tiếng nấc, nó vẫn rụt rè bước theo.
Từ khóe mắt, tôi thấy nó thỉnh thoảng ném cho tôi ánh nhìn oán hận.
Tim tôi thoáng lạnh buốt.
Đây… còn là đứa con mà tôi từng hết lòng yêu thương sao?
2
Tối hôm đó, Chu Thành về đến nhà.
Vừa vào phòng khách, Tử Tường đã kéo bố sang một bên thì thầm.
Tôi đoán chắc nó đang mách tội.
Quả nhiên, Chu Thành ngồi xuống ghế sofa, gương mặt đầy thương xót, khuyên tôi:
“Tiểu Tường còn nhỏ, em sao có thể đánh nó trước mặt người khác, tổn thương lòng tự trọng của nó chứ?”
Chưa kịp để tôi lên tiếng, anh ta đã nói tiếp:
“Hơn nữa, cái dây chuyền hơn hai ngàn ấy mua về có ích gì đâu?”
“Con nói cũng không sai.”
Tôi bật cười lạnh, đứng dậy, rút từ ngăn kéo bàn trà ra một xấp hóa đơn, ném thẳng lên bàn.
“Anh nhìn đi, rạp chiếu phim tại gia, máy chơi game, cần câu cá… cái nào chẳng phải anh mua?”
“Hồi đó anh thích, tôi có ngăn cản không?”
“Sao bây giờ đến lượt tôi tiêu tiền của mình, anh lại khó chịu?”
“Chu Thành, làm người đừng có tiêu chuẩn kép quá mức!”
Tôi nói lý lẽ rõ ràng, bằng chứng bày ngay trước mặt, Chu Thành cứng họng.
Chỉ đành lầm bầm:
“Nói vài câu thôi mà, sao em tính toán thế?”
Tôi nghe mà như được kể chuyện cười. Không chút khách khí, tôi phản pháo:
“Tôi tính toán?”
“Nếu tôi thật sự so đo, đã chẳng vừa bỏ tiền nhà vừa làm việc nhà!”
“Anh nghĩ cơm tối ngày nào cũng từ trên trời rơi xuống? Nhà cửa sạch sẽ là do cô tiên làm à? Bài tập của con trai có ai đó nhập mộng dạy nó chắc?”
“Trong nhà này, anh đi làm kiếm tiền, tiêu tiền thì không sai; còn tôi vừa đi làm vừa nuôi con, vừa lo việc nhà, tiêu hai ngàn lại thành tội nhân sao?”
Chu Thành mấp máy môi, muốn cãi nhưng chẳng có lời nào phản bác được.
Đúng lúc ấy, Tử Tường chạy ra, tức tối đứng cạnh bố, chỉ tay vào tôi:
“Mẹ, mẹ thật quá đáng!”
“Bố đi làm cả ngày đã mệt lắm rồi, mẹ không nấu cơm cũng thôi đi, sao còn trách bố?”
Chu Thành đứng bên không nói, nhưng vẻ mặt lại ngầm đồng tình.
Nếu như trước đây, tôi nghĩ chỉ là do con sai lệch trong nhận thức, có thể dạy dỗ rồi sửa đổi.
Thì giờ, nhìn hai gương mặt cha con giống hệt nhau, tôi nhận ra, đây chẳng phải vấn đề giáo dục.
Mà là… vấn đề di truyền!
Nó sống quá sung sướng rồi.
Giống hệt Chu Thành: đi học có người đưa đón, tan học có cơm ăn, tối đến có người kèm bài.
Cứ như tất cả những điều đó đều là chuyện đương nhiên tôi phải gánh vác.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn cha con họ, ngàn vạn câu nghẹn lại thành một câu:
“Đã cho rằng tôi quá đáng, thì tôi dứt khoát không hầu hạ nữa.”
“Rầm!”
Tôi quay người, đóng sầm cửa phòng.
Nằm trong chăn, cơn mệt mỏi cuồn cuộn ập đến.
Thân thể tôi vốn hư nhược, dẫu mặc ấm tay chân vẫn lạnh buốt.
Nhưng chẳng lạnh bằng lòng.
Chưa đến năm phút sau, tôi đã nghe văng vẳng tiếng cười nói vui vẻ của cha con ngoài phòng khách.
Không ai đến xin lỗi.
Chẳng ai dỗ dành.
Tôi nhắm mắt.
Nghĩ đến bao năm cống hiến, bỗng thấy thật không đáng.
3
Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học khiến tôi tỉnh giấc.
Nhưng tôi không dậy đưa con đi học.
Chỉ nghe thấy phía bên kia giường xao động, tiếng loạt soạt vang lên…
Ngay sau đó, vang lên tiếng nói chuyện:
“Bố ơi, giờ này chẳng phải mẹ nên dậy đưa con đi à?”
“Bà ấy nhỏ nhen, đang giận dỗi với con đấy!”
“Thế phải làm sao?”
“Mẹ không đưa thì bố đưa, mình đừng chấp bà ấy.”
…
Chẳng mấy chốc, hai bố con đã ra khỏi cửa.
Tôi cắn đầu lưỡi, trong lòng càng thêm buốt giá.
Như thường lệ, tôi ngồi dậy, rửa mặt xong thì bước ra phòng khách.
Vừa thấy cảnh trước mắt, tôi choáng váng ngay lập tức!
Hộp đồ ăn thừa vương vãi khắp sàn, nước canh đổ loang lổ.
Trên bàn trà kính trong suốt dính đầy hạt cơm.
Vỏ chuối không bỏ vào thùng rác, mềm oặt nằm chình ình trên bàn, như chờ ruồi giấm nở.
Dạ dày tôi cuộn lên vì buồn nôn.
Không muốn ở nữa.
Cái nhà này, một ngày tôi cũng chẳng muốn ở!
Tôi quyết định chớp nhoáng, rút điện thoại gọi cho bạn thân Phi Phi, hẹn ở quán cà phê dưới tòa nhà công ty cô ấy.
Đợi tôi đến nơi, Phi Phi ngạc nhiên ra mặt: “Tưởng cậu chỉ nói miệng, không ngờ cậu thật sự tới.”
Tôi ngơ ngác không hiểu.
Phi Phi thở dài giải thích: “Trước đây, ngày thường tớ rủ cậu ra ngoài, thì hoặc cậu bận nấu cơm cho chồng, hoặc đi đón con.
Haiz, không phải tình bạn mấy chục năm, đổi là người khác chắc tan từ lâu rồi!”
Nghe mà lòng tôi chát đắng.
Nghĩ lại cảnh mình xả thân vì gia đình, giờ thấy đúng là ngốc hết phần thiên hạ!
Phi Phi lại lo lắng: “Mắt cậu sao thế? Nhìn như vừa khóc xong.”
Tôi bèn kể hết mọi chuyện.
Phi Phi im lặng rất lâu.
Lâu đến mức tôi tưởng cô ấy sẽ không nói gì nữa, thì cô nghiêm túc hỏi: “Cậu có thấy mình chẳng giống bà chủ nhà, mà giống… người giúp việc không?”
Một câu như sét đánh giữa ban ngày!
Nghĩ về những gì mình đã làm, tôi bật cười chua chát lắc đầu: “Người giúp việc mỗi tháng còn có sáu ngàn tiền lương, còn tớ vừa mệt xác vừa phải bù tiền.”
Phi Phi vỗ vai tôi.
Cô vừa ngẩng đầu định nói gì đó, ánh mắt bỗng khựng lại, rồi ấn chặt vai tôi:
“Đừng quay lại vội!”
Tôi căng thẳng theo cô cúi thấp đầu, gần một phút sau mới dám ngẩng lên.
Mặt Phi Phi trắng bệch, nghiến răng như vừa thấy kẻ cực kỳ đáng ghét.
Tôi thuận theo hướng mắt cô quay đầu nhìn.
Bộp!
Như ăn một gậy vào đầu, tôi sững sờ đứng chôn chân.
Chu Thành — người chồng mười năm đầu gối tay ấp với tôi — đang ngồi ở góc khác của quán, trong lòng còn ôm sát một người đàn bà trang điểm sắc sảo.
Động tác của họ thân mật đến mức…
Thậm chí còn hôn nhau như chốn không người.
4
Tôi chế//t lặng.
Khoảnh khắc ấy, tôi còn ngỡ mình chỉ đang mơ một cơn á/c mộng.
Đến khi Phi Phi nắm chặt bàn tay lạnh toát của tôi, tôi mới hoàn hồn.
Không phải mơ. Đây là sự thật!
Nước mắt “soạt” một cái trượt khỏi khóe mi.
Tôi muốn đứng bật dậy, xông tới hỏi Chu Thành cho ra lẽ.
Nhưng Phi Phi ghì chặt tôi lại: “Trần Ngọc Thanh, bình tĩnh!”
Tôi nghiến răng hạ giọng: “Bình tĩnh? Bảo tớ bình tĩnh kiểu gì hả Phi Phi?
Tớ với anh ta cưới nhau mười năm, đã hy sinh nhiều như thế, mà anh ta đối xử với tớ như vậy!”
Tôi hận!
Hận không thể lao tới cào nát mặt Chu Thành, hỏi anh ta: chừng ấy năm rốt cuộc là gì!
Phi Phi chỉ nói một câu, đã ghìm tôi lại:
“Cho dù cậu lao ra làm ầm lên bây giờ, cậu được gì?”
Tôi sững người.
Phi Phi nói tiếp: “Tớ hỏi này: cậu muốn cắn răng chịu đựng, hay là muốn chấm dứt?”
Khóe mắt tôi liếc thấy Chu Thành và ả kia vẫn đang hôn hít, ruột gan sôi lên vì ghê tởm.