Tôi Không Dùng Đồ Bẩn

Chương 2



4

Sáng hôm sau, sau khi họp xong và về văn phòng chưa bao lâu, Cố Thời Thanh đã dẫn Tống Hiểu Vi đến.

“Hiểu Vi,” – giọng anh trầm xuống – “xin lỗi chị dâu em đi.”

Tống Hiểu Vi bước đến trước mặt tôi, giọng ngọt xớt:

“Xin lỗi chị dâu nha~ Hôm qua em không đúng, chị rộng lượng tha lỗi cho em nhé~ Em còn nhỏ, hay nói linh tinh, chị đừng chấp em, được không ạ?”

Cố Thời Thanh nhắc:

“Đổi tên lưu danh bạ đi.”

Tống Hiểu Vi lập tức lấy điện thoại ra, đổi tên trước mặt tôi thành “Anh Thời Thanh”.

“Chị dâu xem nè, em đổi rồi nha~”

“Không được tái phạm.” – Cố Thời Thanh nói, rồi tiếp:

“Em đi làm việc đi.”

“Không đâu~” – Tống Hiểu Vi bước tới khoác lấy tay tôi như thân thiết lắm:

“Em còn nhiều chuyện muốn tám với chị dâu nữa mà~ Toàn chuyện con gái, anh nghe làm gì, ra ngoài trước đi!”

Cố Thời Thanh nhíu mày nhẹ.

Tống Hiểu Vi buông tay tôi, đứng thẳng, vỗ vai tôi cười:

“Gì chứ? Anh sợ em bắt nạt chị dâu à? Em có đáng sợ vậy không?

Với lại, chị dâu nhìn là biết kiểu phụ nữ mạnh mẽ, hơn em vài tuổi nữa, em sao dám bắt nạt đàn chị chứ?”

“Anh đi nhanh đi!”

Đúng lúc đó, điện thoại Cố Thời Thanh đổ chuông. Anh vẫn luôn bận, khẽ dặn tôi một câu, nhìn Tống Hiểu Vi thêm lần nữa rồi rời khỏi.

Vừa khi cánh cửa khép lại, Tống Hiểu Vi đã vòng qua ngồi xuống ghế đối diện tôi, đưa mắt nhìn quanh phòng tôi một vòng.

“Văn phòng lớn thật. Đúng là kiểu phụ nữ sự nghiệp ha~”

Trong lòng tôi dâng lên một tia chán ghét, lạnh nhạt nói:

“Tôi đang bận, em ra ngoài đi.”

Tống Hiểu Vi đột ngột nói:

“Em thích anh Thời Thanh.”

Tôi không ngẩng đầu:

“Tôi biết. Nhưng tôi đang bận, ra ngoài đi.”

Cô ta không ngờ tôi phản ứng dửng dưng như thế. Im lặng vài giây, rồi hỏi:

“Em nói em thích anh Thời Thanh, sao chị lại bình tĩnh vậy?”

Tôi thật sự vừa thấy buồn cười, vừa chán ngán:

“Vì em không phải người đầu tiên muốn làm ‘tiểu tam’ chen vào cuộc hôn nhân của chị.”

Người như Cố Thời Thanh – dù đã kết hôn – vẫn luôn có vô số phụ nữ muốn lao vào.

Đương nhiên, đàn ông muốn làm người thứ ba chen vào cuộc đời tôi cũng không thiếu.

Tôi và anh đều biết điều đó, nhưng suốt năm năm qua, cả hai luôn hướng về nhau, tin tưởng, cùng gìn giữ mối quan hệ này.

Tuy nhiên, Tống Hiểu Vi lại không giống những người phụ nữ khác.

Cô ta cũng nghĩ vậy:

“Chị không nghĩ em giống mấy người đó chứ?”

Cô ta cười khẽ, vẫn giữ nguyên cái khí thế ngang tàng của một con nghé non không sợ cọp:

“Thẩm Ảnh Thư, em không giống họ đâu.”

“Chúng ta cá cược đi. Trong vòng ba tháng, tôi nhất định sẽ cưa đổ anh Thời Thanh.

“Nếu tôi thua, tôi sẽ rời khỏi nơi này, không bao giờ gặp lại anh ấy.

“Còn nếu chị thua, chị phải ly hôn với anh ấy và nhường anh ấy cho tôi.”

Cô ta nhướng mày thách thức: “Chị dám không?”

Tôi bật cười, tốt bụng nhắc nhở:

“Đối thủ cạnh tranh của em không phải là tôi, mà là những cô gái khác cũng đang nhăm nhe làm người thứ ba.”

Tống Hiểu Vi ngẩng cao cằm: “Anh Thời Thanh không thích họ.”

“Anh ấy thích em sao?”

“Chỉ là hiện tại anh ấy chưa thích tôi thôi.” – cô ta nói đầy chắc nịch – “Nên tôi muốn chị cho tôi ba tháng.”

“Tuỳ em.” – tôi cúi đầu tiếp tục làm việc, không buồn để tâm đến cô ta nữa.

“Chị cứ chờ mà xem.” – cô ta hừ một tiếng rồi rời khỏi văn phòng.

Tôi ném tài liệu trong tay xuống bàn, lửa giận trong lòng lại một lần nữa bùng lên.

Cố Thời Thanh, anh đang làm cái quái gì vậy?

Chuyện cỏn con như thế mà cũng không xử lý nổi?

Tôi lập tức bấm máy nội tuyến, dặn trợ lý Gia Gia:

“Về sau, đừng cho Tống Hiểu Vi lên tầng nữa.”

Gia Gia lập tức đáp lời, rồi giải thích:

“Cô ta chỉ là thực tập sinh, vốn dĩ không có quyền lên đây. Hôm nay là do Cố tổng dẫn lên.”

 

5

Buổi chiều, Gia Gia đột ngột bước vào báo:

“Phó tổng Thẩm, Cố tổng đang nổi giận ở bộ phận dự án.”

Tôi đứng bật dậy: “Chuyện gì xảy ra?”

Vẻ mặt Gia Gia thoáng lưỡng lự, cuối cùng chỉ nói:

“Phó tổng, chị nên đến đó xem thì hơn.”

Vừa bước ra khỏi phòng, tôi nghe cô ấy lẩm bẩm một câu:

“Tất cả là do Tống Hiểu Vi mà ra.”

Tôi liếc nhìn cô ấy:

“Có gì cứ nói thẳng.”

Gia Gia cắn môi, do dự rồi thốt lên:

“Thật ra hôm qua khi ăn tối, em nghe ra được – cuộc gọi của Tống Hiểu Vi là gọi cho Cố tổng.”

Cô ấy lại ngập ngừng:

“Thật ra… nhiều người khác cũng nhận ra rồi.”

Tôi bỗng thấy nghẹn nơi ngực, phản ứng đầu tiên không phải tức giận, mà là xấu hổ.

Việc này Cố Thời Thanh bắt buộc phải xử lý cho thỏa đáng, vì tôi không cam tâm bị kéo theo anh ấy để bẽ mặt.

Vừa tới gần bộ phận dự án, tôi đã nghe thấy giọng Cố Thời Thanh lạnh lẽo vang lên:

“Đừng để tôi thấy chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa. Nếu còn tiếp diễn, thì biến hết đi cho tôi.”

Anh đang rất tức giận.

Nhưng Cố Thời Thanh dù có giận đến đâu cũng sẽ không gào thét, anh chưa bao giờ cần lớn tiếng để chứng tỏ quyền uy.

Sức mạnh của anh luôn thể hiện bằng khí thế, không phải âm lượng.

Tôi bước vào thì thấy Tống Hiểu Vi đang nhẹ nhàng kéo tay áo anh, giọng ngọt ngào nũng nịu:

“Anh Thời Thanh, đừng giận nữa mà, em không sao.

“Họ cũng đâu vô cớ mà bắt nạt em, đúng không?”

Cố Thời Thanh xoay người nhìn cô ta, ngay sau đó ánh mắt chuyển sang tôi.

Sắc mặt anh lạnh đi, bước thẳng tới trước mặt tôi, trịnh trọng tuyên bố trước tất cả mọi người:

“Từ bây giờ, Tống Hiểu Vi sẽ là trợ lý đặc biệt của tôi.

“Hiểu Vi, mang đồ của em lên tầng trên.”

“Vâng~” – Tống Hiểu Vi đáp ngay, đi dọn bàn làm việc.

Cố Thời Thanh thu lại ánh nhìn, quay người lại, giọng lạnh băng:

“Lời tôi nói nãy giờ, các người đã hiểu rõ chưa?”

Toàn bộ nhân viên trong phòng đều cúi đầu.

“Hiểu rồi ạ.”

“Đã hiểu, Cố tổng.”

Rất nhanh, Tống Hiểu Vi đã mang đồ đến đứng cạnh Cố Thời Thanh:

“Anh Thời Thanh, mình lên thôi~”

Anh không nhìn cô ta, ánh mắt lại một lần nữa rơi lên tôi:

“Em lên trước đi.” – câu này nói với Tống Hiểu Vi.

“Em vào văn phòng anh. Anh có chuyện muốn nói.” – câu này mới là dành cho tôi.

Tôi dời mắt, nhìn quanh mọi người rồi nói:

“Không sao đâu, mọi người làm việc tiếp đi.”

Nhưng Cố Thời Thanh còn đứng đó, không ai dám ngồi xuống, cả phòng im phăng phắc.

Tôi nhíu mày:

“Ngồi đi, tiếp tục làm việc đi.”

Nghe vậy, họ mới lục tục ngồi xuống.

“Tôi đang đợi phương án từ bên Xindar.” – tôi nói với trưởng bộ phận, rồi mới xoay người rời đi.

Cố Thời Thanh theo sau tôi suốt quãng đường, vào đến văn phòng tôi mới khép cửa lại, mở lời:

“Anh đã nói rồi, Hiểu Vi chỉ là con gái thầy anh. Anh giúp đỡ cô ấy chỉ vì nể thầy.

“Ảnh Thư, em không cần phải làm khó một cô gái trẻ mới ra trường chỉ vì một chuyện còn chưa rõ ràng như thế.”

Tôi ngồi xuống ghế, lạnh giọng:

“Anh nói xem, tôi làm khó cô ta chỗ nào?”

Cố Thời Thanh tiến tới, nhưng không ngồi xuống ghế đối diện.

“Nếu không phải em ngầm ra lệnh, thì vì sao người của bộ phận dự án lại bắt nạt một thực tập sinh?”

Tôi có thể nghe rõ từng nhịp thở nặng nề của anh.

“Công ty không bao giờ cho phép xảy ra tình trạng bắt nạt trong công sở, nhất là khi người dẫn đầu lại là em.”

Anh hạ giọng:

“Đây là lần đầu, em là Phó tổng, là vợ anh, nên anh nhường em một bước.”

Ngón tay anh gõ ba cái lên mặt bàn – như một lời nhắc nhở, cũng là cảnh cáo:

“Nhưng, đừng để có lần thứ hai.”

Tôi cảm thấy mình sắp không thở nổi, nhưng vẫn bật cười:

“Lần thứ hai thì sao? Nếu tôi tiếp tục ‘bắt nạt’ cô ta, anh định làm gì? Đánh tôi? Hay ly hôn với tôi?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...