Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Tôi Không Phải Máy Rút Tiền Của Gia Đình
Chương 3
9
Thấy sắc mặt tôi không tốt, mẹ tôi lập tức dịu giọng:
“Mẹ đâu có định lấy tiền của con… Mẹ chỉ sợ con giữ nhiều tiền trong người không an toàn thôi.”
Trong lòng tôi cười lạnh.
“Mẹ yên tâm, con tự giữ được. Không cần mẹ giữ giúp nữa đâu.”
Anh tôi đứng bên cạnh, cau mày chen vào:
“Chi Chi, mẹ thì có thể hại em được chắc? Tiền của em mẹ đều để chung một chỗ, chưa từng đụng đến.”
Vừa dứt lời, mẹ tôi lập tức nở một nụ cười gượng gạo.
Tôi khẽ thở dài, nói:
“Không phải con không muốn chuyển tiền cho mẹ, mà là công ty gần đây đang gặp khó khăn về tài chính. Tháng này tạm thời bị nợ lương.”
Nghe đến chuyện công ty nợ lương, mẹ tôi lập tức hoảng lên:
“Hôm nay là hạn trả góp nhà rồi. Con không chuyển tiền, biết lấy đâu ra trả ngân hàng?”
“Con mau đi vay ai đó mà chuyển qua đi, ngân hàng vừa gửi tin báo trừ tiền thất bại rồi!”
Trả góp nhà?
Chẳng phải vẫn là anh tôi trả hàng tháng sao?
Thì ra số tiền tôi chuyển cho mẹ mỗi tháng đều dùng để trả nợ nhà giúp anh?
Tôi giả vờ khó xử:
“Mẹ cũng biết, con ít bạn bè lắm. Lúc này đi vay đâu có dễ.”
“Hay là mẹ dùng tạm số tiền trước đây con đưa đi, đợi khi nào có con trả lại sau.”
Rồi tôi quay sang nhìn anh:
“Anh, nhà này đứng tên anh mà, không phải anh nên tự trả nợ sao?”
Anh tôi lập tức lùi lại hai bước:
“Anh làm gì còn tiền? Trúng số thì có trúng, nhưng tiêu gần hết rồi…”
Tôi tròn mắt:
“Gì cơ? Đó là năm triệu mà!”
Chị dâu tôi vội kéo tay anh:
“Chi Chi à, nhà này là mẹ mua mà, sao lại để anh trả nợ chứ?”
Anh tôi vội vã gật đầu đồng tình, không nói một lời.
Tôi không nhịn được nữa:
“Em nhớ rõ căn nhà này đứng tên anh mà? Vậy thì trả góp là nghĩa vụ của anh chứ?”
Chưa kể, anh còn mua xe hơi cho em trai vợ, trả hết một lần…
Sao chỉ mấy chục ngàn còn lại mà lại không chịu trả?
Mẹ tôi sa sầm mặt, nghiêm giọng:
“Anh con là độc đinh trong nhà, sau này còn phải nuôi con cái, sao con cứ nhắm vào tiền của nó vậy?”
“Đi vay tiền đi, chuyển cho mẹ gấp.”
“Trước giờ con chuyển cho mẹ đều là hiếu kính, giờ lại muốn đòi lại à?”
Tôi biết rõ, số tiền trước đây không thể lấy lại được.
Chắc chắn đó là tiền đặt cọc mua nhà cho anh.
Nếu chỉ trông vào lương ba ngàn một tháng của mẹ, sao mà mua nổi nhà?
Nhưng lúc này không phải lúc tranh cãi.
Tôi đành dịu giọng:
“Nhưng giờ con thật sự không xoay xở được. Mẹ đợi con hai hôm nhé.”
Đúng lúc ấy, nhân viên sale của khu nhà đến gọi anh chị tôi vào làm thủ tục.
Mẹ tôi trừng mắt lườm tôi:
“Lo mà đi vay nhanh lên, trễ là phải trả thêm lãi đấy.”
Nói xong, ba người họ vội vã quay vào trong.
Tôi nhìn tên khu chung cư phía trước: đắt đỏ.
Tôi quay người, kéo vali ra sân bay.
Vừa chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay, mẹ tôi gọi đến.
“Chi Chi, sao con trúng số mà không nói với mẹ một tiếng? Mẹ chỉ nhận ra qua tấm ảnh trong bản tin trúng thưởng thôi đấy!”
“Con thấy xa lạ với mẹ rồi sao? Hay còn giận chuyện mẹ bắt con trả lại hai mươi ngàn cho anh con?”
Tôi giật mình, hít vào một hơi lạnh — vẫn bị phát hiện rồi.
Biết vậy đã từ chối chụp ảnh.
10
Lúc tôi còn chưa kịp nói gì, anh tôi đã giành lấy điện thoại, kích động nói:
“Em thật sự trúng mười triệu à?”
“Anh vừa xem một căn biệt thự, giá khoảng năm triệu. Còn lại mua thêm cái xe, rồi gom góp mở công ty…”
Anh nói hăng say, như thể toàn bộ số tiền đã là của anh từ lúc nào.
Thấy tôi im lặng, anh ho khan mấy tiếng rồi nói tiếp:
“Chi Chi, anh trúng năm triệu còn chuyển cho em hai chục ngàn đó. Em trúng số cũng không thể giữ riêng mình được, đúng không?”
Phải rồi, anh đã chuyển cho tôi hai chục ngàn…
Ngay khi tôi vừa ấn nhận, mẹ đã gọi điện mắng tôi om sòm, ép tôi chuyển lại.
Giờ thì biết tôi trúng số, họ lại trơ trẽn tính xài tiền của tôi như tiền của họ.
Mua biệt thự, mua xe, đầu tư làm ăn — còn lại được bao nhiêu?
Tôi hắng giọng, thản nhiên đáp:
“Em đang chuẩn bị lên máy bay rồi. Vài hôm tới bận công tác.”
Đầu dây bên kia nghe loáng thoáng vài tiếng bàn tán, rồi trả lời:
“Ờ ờ, em cứ bận việc trước, chờ em về rồi mình bàn tiếp. Nhưng nhớ đừng tiêu hết tiền một mình đấy nhé!”
Tôi nhếch mép cười lạnh, cúp máy luôn.
Về rồi lại tiếp tục bị bòn rút như trước sao?
Ngay sau đó, tôi quyết định nộp đơn xin chuyển công tác sang chi nhánh nước ngoài.
Vừa xuống máy bay, tôi lập tức gửi mail đề xuất với cấp trên.
Lãnh đạo rất hài lòng, đồng ý ngay.
Chỉ tiếc đợt chuyển đi gần nhất đã kín chỗ, phải chờ đến tháng sau mới duyệt.
Tôi cắn răng — một tháng nữa, vẫn chịu đựng được.
Nhưng ngay hôm đó, tôi đã bị giáng một cú đau điếng.
Vừa về đến khách sạn, tôi định tìm vài điểm du lịch quanh đây thì mẹ đã gọi liên tục.
Nửa tiếng sau, tôi mới bắt máy.
“Chi Chi, sao lâu thế mới nghe? Có chuyện rồi, con mau chuyển cho mẹ hai trăm ngàn!”
Mẹ tôi sốt ruột hét to bên tai.
“Chiều nay anh con lái xe gây tai nạn, bên kia đòi hơn một trăm ngàn tiền bồi thường!”
“Nếu không trả, nó sẽ bị bắt đi đấy! Con mau lên! Đừng để hủy tương lai của anh con!”
Nhưng chẳng phải anh vừa trúng năm triệu đó sao? Sao lại không có nổi một trăm ngàn?
Tôi sinh nghi, hỏi lại:
“Mẹ, con vừa tan làm. Chuyện của anh con là thế nào vậy?”
Tôi cứ hỏi han tình hình mãi, tuyệt đối không đụng đến chuyện tiền.
11
Có lẽ mẹ tôi thấy tôi hỏi mãi mà vẫn né tránh chuyện chuyển tiền nên càng sốt ruột.
Cuối cùng bà không thèm vòng vo nữa, gắt lên:
“Con nhỏ chết tiệt này! Mày trúng mười triệu, mẹ bảo mày chuyển hai trăm ngàn mà còn do dự à?”
“Tiền để trong tay mày, mẹ không yên tâm chút nào. Mày chuyển hết về đây cho mẹ giữ đi!”
Giọng bà chắc nịch, không cho phản đối.
Tôi suýt nữa nôn ra bữa cơm vừa ăn xong.
“Mẹ à, tài khoản ngân hàng của con giới hạn mỗi ngày chỉ được chuyển mười ngàn thôi… Thật sự không chuyển được nhiều đến vậy.”
Vài hôm nữa tôi còn phải quay về, nên giờ chỉ đành tìm cách xoa dịu.
“Hay là giờ mẹ bảo anh con tạm ứng trước đi, lúc con về sẽ trả lại sau.”
Mẹ tôi theo phản xạ định từ chối, nhưng hình như có người bên cạnh kéo bà lại.
“Thế cũng được, hôm nay chuyển trước cho mẹ mười ngàn. Mai đi ngân hàng nâng hạn mức rồi chuyển nốt phần còn lại.”
Tính toán trong lòng bà, tôi biết quá rõ.
“Mẹ ơi, mấy ngày nay con đi công tác bận lắm, đợi xong việc rồi con mới về được. Không có thời gian ra ngân hàng đâu...”
Nghe tôi nói có thể về sớm, giọng mẹ lập tức dịu đi đôi chút:
“Thế thì mấy ngày nay, mỗi ngày chuyển cho mẹ mười ngàn. Phần còn lại về rồi nói sau.”
Tôi miệng thì ừ ừ vâng vâng, nhưng vừa cúp máy là lập tức mở điện thoại lên.
Tôi vào ứng dụng theo dõi camera giám sát mà mình đã lén lắp trước khi rời nhà.
Hình ảnh hiện lên, ngoài mẹ và anh trai tôi ra, còn có cả chị dâu và em trai chị ấy.
Chẳng phải nói anh tôi gây tai nạn à?
Tình hình này trông không giống bị tai nạn tí nào.
Tôi tua lại đoạn ghi hình trước đó.
“Chị ơi, nhà gái đòi một trăm ngàn tiền sính lễ... Anh chị phải giúp em với.”
“Em mà không cưới được Viên Viên, thì anh cũng đừng mong lấy được chị em.”
Chị dâu đứng bên cạnh, vẻ mặt khó xử nhìn anh trai tôi, làm nũng:
“Em chỉ có mỗi một đứa em trai này, nếu nó không lấy được vợ thì em cũng thấy áy náy lắm.”
“Giờ mà không giúp nó, sau này em biết lấy mặt mũi đâu mà về nhà mẹ đẻ?”
Anh tôi bị những lời đó làm cho đầu óc nóng lên, lập tức gật đầu đồng ý giúp tiền.
Thì ra là như vậy.
Hôm sau, tôi ra trung tâm thương mại mua một chiếc điện thoại mới, đồng thời đổi luôn số điện thoại.
Tâm trạng thoải mái, chính thức bước vào chế độ đi du lịch.
Cho đến tối, khi tôi mở WeChat ra.
Nhìn thấy nhóm gia đình hiện lên hơn 99+ tin nhắn chưa đọc.
12
Ngay sau đó là một cuộc gọi video nhảy lên.
Tôi chần chừ một lúc mới nhận.
“Mỗi ngày chuyển mười ngàn, hôm nay sao chưa thấy tiền đâu?”
Gương mặt mẹ tôi hiện lên đầy bực bội, mắt trợn trừng nhìn tôi.
Tôi giả vờ thút thít lau nước mắt:
“Mẹ ơi, hôm nay con bị móc túi rồi… Cả ví tiền, điện thoại, thẻ ngân hàng đều mất hết…”
Mẹ tôi lập tức lườm tôi một cái rõ sắc.
Giọng đầy trách móc:
“Sao mà con lại ngốc thế? Giữ có cái ví cũng để mất!”
“Tiền trong tài khoản ngân hàng sao rồi? Có kịp chuyển không?”
Bà chẳng hỏi tôi có bị thương hay sợ hãi gì không, điều bà quan tâm chỉ có… tiền.
Có lẽ thấy sắc mặt tôi tệ quá, bà mới vờ hỏi một câu lấy lệ.
Tôi đáp luôn:
“Cả thẻ ngân hàng và chứng minh thư đều mất rồi… Con đã khoá tài khoản rồi, chưa kịp đi làm lại.”
Bà chỉ biết thở dài:
“Thật là ngốc chết đi được!”
“Anh con đã ứng tiền cho con rồi đấy, nhớ mà trả lại cho nó!”
Ứng tiền?
Giả hay thật thì cũng chẳng có lý nào bắt tôi phải trả!
“Vâng, mẹ cứ yên tâm, con nhớ rồi…”
Cuối cùng cũng dỗ được bà vui vẻ cúp máy.
Tôi thở phào.
Sáng hôm sau, tôi lướt WeChat, thấy nhà họ lại bắt đầu khoe của rầm rộ.
Anh tôi đổi địa điểm tổ chức tiệc cưới.
Nói cái cũ rẻ quá, không xứng với đẳng cấp hiện tại của anh ta.
Đặt luôn khách sạn tổ chức đám cưới sang nhất thành phố — Wedding International Hotel.
Vì lịch cận ngày nên phải chi tiền bồi thường để mua lại lịch người khác.
Nhà thì mua khu căn hộ cao cấp vừa xem hôm trước, xe cũng đã đổi mới.
Đồ trang sức của chị dâu cũng được sắm lại hết.
Những món hàng hiệu mà trước đó còn lưỡng lự chưa mua, giờ đều vung tay thả ga.
Chỉ riêng mấy cái túi xách đã mấy trăm ngàn.
Bọn họ sống như hoàng gia, chỉ đợi tôi về để nộp "thuế thân".
Tôi tính toán kỹ thời gian, giả vờ vội vàng lếch thếch về nhà.
Vừa gặp mặt, anh tôi đã chìa tay ra:
“Chi Chi, chuyển tiền nhanh đi. Chủ nợ sắp đến cửa rồi, không thể để chị dâu biết anh đi vay tiền được, không thì lại to chuyện!”
Tôi im lặng chưa kịp nói, mẹ tôi đã thúc:
“Con còn đơ ra đó làm gì? Mau chuyển tiền đi chứ!”
“Con không nghĩ trúng số rồi thì tiền đó là của mình thật đấy chứ?”
Tôi gật đầu:
“Vâng, chẳng lẽ không đúng à?”
“Anh con trúng năm triệu thì là tiền của anh ấy. Con trúng mười triệu thì không phải tiền của con?”
“Đạo lý gì kỳ vậy?”