Tôi Và Mẹ Chồng Cùng Rũ Bùn Đứng Dậy

Chương 1



01

Đêm tân hôn, tôi cố ý chọn một bộ đồ ngủ màu đỏ rực.

Đang chuẩn bị ân ái với chồng – Chu Dĩ Tông, thì cửa phòng đột ngột bị đạp tung.

Nhìn đám bà cô bà thím tay nào tay nấy đều xách hai cái quần lót bẩn thỉu, tôi chế/t lặng tại chỗ.

Không cho tôi kịp phản ứng, họ lập tức nhào đến, đè tôi xuống đất, lôi mạnh váy ngủ trên người tôi, xé “rắc rắc” thành mảnh vụn.

Chưa đến mười giây, bộ đồ ngủ lụa thật giá 3999 tệ của tôi đã biến thành vài mảnh giẻ rách.

Còn chưa kịp hoàn hồn, tôi đã bị cả đám người vừa đẩy vừa lôi lốc vào nhà tắm, ném thẳng vào đống quần lót bốc mùi.

“Dương Dương à, đừng trách chúng ta mạnh tay. Bọn ta làm vậy là vì muốn tốt cho cháu thôi.”

“Ngày tân hôn, cô dâu khỏa thân giặt đồ lót cho cha chồng, tượng trưng cho việc hòa nhập tập tục, làm vợ hiền dâu thảo.”

Vợ hiền… dâu thảo?

Cú sốc quá lớn khiến tôi hoàn toàn đờ đẫn, chỉ có thể vô thức nhìn về phía Chu Dĩ Tông cầu cứu.

Anh ta lại làm như không nhìn thấy ánh mắt van xin của tôi, đứng im như tượng đá.

Mặc cho tôi – trong tình trạng gần như trần trụi – bị cả đám người vây lại như khỉ trong chuồng, chỉ trỏ bàn tán.

Cha anh ta thì sao?

Ánh mắt trần trụi như sói đói, tiến sát lại gần, nhìn chằm chằm thân thể nửa kín nửa hở của tôi rồi hắng giọng:

“Không muốn giặt thì đưa tiền. Một cái mười vạn.”

Mười vạn?!

Tôi lập tức liếc nhanh vào thau nước – tổng cộng mười sáu cái.

Một trăm sáu mươi vạn, vừa đúng bằng số tiền hồi môn của tôi!

Ban ngày vừa tổ chức đám cưới xong, phòng còn chưa động, vậy mà đã ép tôi giao hết tiền hồi môn?

Tính toán thế này, quả là tinh ranh!

Thấy tôi không nói gì, mấy bà cô miệng toàn răng vàng bắt đầu phun lời như xối nước bẩn:

“Ơ hay, nhìn bộ dạng là biết không tình nguyện rồi. Cũng phải thôi, dâu thời nay đứa nào chẳng chảnh, đâu như tụi tôi ngày trước, làm dâu là phải cúi đầu chịu đựng… Thời thế thay đổi rồi…”

“Chưa nói gì khác, chỉ xét thân hình thôi thì vợ Dĩ Tông đúng là có tướng sinh con trai đó nha. Nhìn cái mông vừa to vừa cong, bộ ngực thì…”

“Xì, có cong có to cũng vô dụng, không thấy nó không biết điều sao?”

“Á! Nhìn cái bộ nữ trang này kìa, nặng ghê! Phải đến mấy chục ngàn chứ chẳng đùa!”

Tiếng hộp nữ trang rơi xuống đất vang lên “xoảng” một cái, theo sau là tiếng kêu kinh hãi.

Mấy người đàn bà vừa mới bàn tán thân thể tôi giờ mắt sáng rực, lao đến tranh nhau như ong vỡ tổ.

“Mẹ Dĩ Tông ơi! Bộ nữ trang này nặng thế, chắc nhà bà tốn nhiều tiền lắm nhỉ!”

“Con dâu thế này đúng là ‘tổ tông’ chứ chẳng phải vợ!”

“Ăn mặc lẳng lơ như thế, không chừng sau này chẳng yên thân đâu…”

Tiếng lục lọi, lật tủ lật hộc lại vang lên lạch cạch.

Chưa đầy một phút, tôi từ “tân nương” trong miệng họ đã bị gọi thành “con đàn bà lẳng lơ”.

Muốn tính toán tiền hồi môn của tôi đã đành, giờ còn đụng cả vào nữ trang?

Chịu đựng hết nổi rồi!

Nhịn đến mức này thì khỏi cần nhịn nữa!

Tôi giật lấy áo khoác của Chu Dĩ Tông khoác lên người, lôi từ dưới đất lên cái quần lót, nhắm ngay bà cô nói tục nhiều nhất mà nhét thẳng vào mồm bà ta.

“Mông với mặt bị gắn sai vị trí không phải lỗi của bà, nhưng phun bậy bạ là bà sai rồi.”

Tôi lại nhấc cái xô nửa đầy nước lạnh, dội thẳng lên đầu bà ta:

“Đầu óc lú lẫn thì để tôi giúp tỉnh táo lại một chút!”

 

02

Bị tôi tấn công dồn dập, bà thím kia ngẩn người ra gần chục giây, sau đó mới rút cái quần lót rách bươm ra khỏi miệng, mặt xanh mét ôm lấy bồn cầu mà nôn khan liên tục.

Mấy người khác thấy tôi má/u chiến như vậy, cũng lập tức câm như hến.

Trong nhà vệ sinh lập tức yên ắng hẳn, nhưng ở ngoài phòng, đám người đang lục tung đồ cưới của tôi vẫn đang ầm ĩ như chợ vỡ.

Tôi kéo chiếc áo khoác của Chu Dĩ Tông choàng lên người, sải bước đi ra ngoài.

Phải nhắc cho họ nhớ, tôi từng là chị đại trong giới "tiểu tỷ tỷ tinh thần", không phải loại dễ bắt nạt.

Tuy đã rút khỏi giang hồ nhiều năm, nhưng căn cơ vẫn còn đó.

Nói về khoản “đấu đá”, chưa từng biết sợ là gì.

Nhưng ngay khi tôi bước ra khỏi cửa nhà tắm, cổ tay đã bị Chu Dĩ Tông nắm chặt.

“Thanh Dương, dì anh chỉ nói vài câu thôi mà em đánh người, quá đáng thật đấy.”

Tôi quá đáng?

Tôi xoay người, túm lấy cái cốc trên tủ bên cạnh ném thẳng vào đầu hắn:

“Lúc tôi bị xé đồ, mắt anh mù à?”

“Hay lúc tôi bị bọn họ bàn tán như súc vật, tai anh điếc rồi?”

Chu Dĩ Tông bị tôi chặn họng không nói được câu nào, cha anh ta lại trừng mắt gào lên:

“Con dâu họ Vương kia, không muốn giặt thì đưa tiền, làm gì lằng nhằng thế? Hay mày định nuốt trọn của hồi môn?”

“Để tao nói cho mày biết, nhà họ Chu chúng tao không có cái trò con dâu giữ lại của hồi môn! Khôn hồn thì mau lấy ra đây!”

“Nếu không, mai tao sẽ kể khắp nơi là mày thà trần truồng trước mặt bố chồng còn hơn đưa tiền!”

Tôi đã chẳng còn hy vọng gì, nhưng vẫn nhìn về phía Chu Dĩ Tông.

Chỉ cần anh ta mở miệng nói giúp tôi một câu thôi cũng được.

Nhưng hắn ta lưỡng lự mãi, rồi chỉ lầu bầu với cha một câu: “Bớt nói lại đi.”

Sau đó liền quay sang giục tôi:

“Thanh Dương, ngoan nào, giặt đống đồ lót đó đi, hoặc lấy tiền ra, dù sao cũng là người một nhà, tiền để ai giữ mà chẳng như nhau.”

“Chứ nếu chuyện em bị bố anh nhìn thấy lan ra ngoài thật, thì cả em lẫn nhà chúng ta còn mặt mũi nào nữa?”

Ha...

Tôi bật cười lạnh lùng:

“Nếu tiền để ai giữ cũng như nhau, thì tại sao lại nhất định bắt tôi đưa cho nhà anh?”

“Không biết cách làm người thì để tôi dạy cho.”

Dứt lời, tôi giơ tay tát liên tục vào mặt Chu Dĩ Tông.

Chưa hả giận, liếc thấy ông bố già đứng gần đó, tôi tiện tay tặng luôn cho ông ta hai cái bạt tai.

Sảng khoái!

Đánh xong cũng không thèm nhìn phản ứng của hai cha con họ, tôi lập tức lao về phòng ngủ.

Và đúng như tôi dự đoán – thậm chí còn tệ hơn.

Bộ trang sức cưới đặt làm riêng với giá cao ngất ngưởng của tôi giờ đã bị tháo tung, không còn nguyên vẹn.

Từng mảnh vụn rơi vãi đầy đất, hỗn loạn như bãi chiến trường.

Mấy bà thím thì mắt sáng rực như thấy mồi sống, tranh nhau cướp giật từng mảnh vàng còn sót lại trên phát quan của tôi.

Đó là của hồi môn mà bố mẹ tôi dành dụm từng đồng từ lúc tôi sinh ra đến giờ.

Tôi tức đến phát điên!

Lao thẳng đến, nhắm vào mấy bà đang cắm đầu “đãi vàng” dưới đất mà đá cho mỗi người một cú.

Ngay lập tức, trong phòng vang lên tiếng la hét, chửi rủa loạn xạ.

Tiếp theo là tiếng quát tháo của Chu Dĩ Tông:

“Vương Thanh Dương! Em ngay cả mẹ anh cũng dám đánh, còn là người nữa không?!”

“Hôm nay anh nhất định phải dạy dỗ em, để em biết trong cái nhà này rốt cuộc phải nghe ai!”

Nghe ai hả?

Nghe thực lực nói chuyện!

Tôi nắm lấy cổ áo Chu Dĩ Tông, quăng hắn ta một cú quật vai chuẩn chỉnh.

Tổ cha nó.

Hôm nay cho dù là lão trời cũng đừng mong ngăn tôi lại – trước hết, tôi phải đánh cho nhà anh gãy hết răng!

 

03

Nhờ được bố tôi “giáo dục kiểu sói” từ nhỏ, trước khi gặp mặt Chu Dĩ Tông, tôi đã thất bại trong 18 lần xem mắt.

Lý do chỉ có một:

Tôi quá mạnh, quá bạo lực.

Chủ trương là: đã có thể ra tay thì tuyệt đối không cãi cọ.

Mãi đến khi bố mẹ nâng của hồi môn lên 1,6 triệu, rồi gói ghém tôi thành kiểu “bạch liên hoa yếu đuối”, bà mối mới giới thiệu được Chu Dĩ Tông cho tôi.

Anh ta không hút thuốc, không uống rượu, ít nói, công việc ổn định.

Cha mẹ anh mỗi lần gặp tôi đều ngọt nhạt: “con gái à”, “con gái yêu”...

Tuy điều kiện gia đình chỉ tầm trung, nhưng trong giới xem mắt, kiểu người như thế đã hiếm hoi lắm rồi – một “người bình thường” đúng nghĩa.

Cứ vậy, chúng tôi bước vào hôn nhân.

Bố mẹ tôi cuối cùng cũng xem như “xử lý” được đứa con gái từng đánh đông dẹp tây cả khu phố – một “nữ ma đầu” chính hiệu.

Ai ngờ đâu, ngay trong đêm tân hôn, bộ mặt thật của gia đình này đã lộ rõ.

Xé đồ tôi, ép tôi giặt đồ, giật cả bộ nữ trang cưới của tôi.

Nhất là Chu Dĩ Tông.

Trong mắt anh ta, những chuyện đó đều là bình thường.

Nhưng tôi chỉ mới phản kháng lại một chút, anh ta đã gào lên muốn “giáo huấn” tôi!

Ha...

Thế thì cứ xem xem, ai “giáo huấn” được ai!

Nửa tiếng sau, tôi vẫn mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, đứng giữa một vòng người nằm la liệt: nào là mấy bà cô, nào là cha chồng – ai nấy mặt mũi sưng vù, quần áo rách rưới, trông chẳng khác gì heo bị lột da.

Còn Chu Dĩ Tông?

Ngay đầu trận đã bị tôi đánh cho phục tùng, lôi vào nhà tắm bắt giặt đống quần lót hôi rình.

Cha chồng – cũng chính là “ông già” nhà họ Chu – nhìn tôi với ánh mắt hoảng loạn như thể tôi là quái vật, vừa run rẩy lùi lại, vừa ấp úng hỏi:

“Cô... cô làm nghề gì thế?”

“Không phải cô... cô là giáo viên à? Sao lại đánh nhau ghê thế?”

Tôi lắc cổ tay, đứng dậy tiện tay nhấc cái đèn bàn đập thẳng vào đầu ông ta:

“Xin lỗi, quên chưa nói – tôi học võ từ nhỏ.”

“Hiện đang là giáo viên thể dục kiêm huấn luyện viên tán thủ của một trường trung học.”

“Aaaaaaa!”

Ông già há hốc mồm đến mức muốn rớt cả cằm, sau đó quay đầu hét vào nhà tắm:

“Dĩ Tông! Ly hôn! Ly hôn ngay!”

“Loại con dâu thế này, nhà ta không cần!”

“Bảo sao nhà gái cho hồi môn nhiều thế, cứ tưởng là vì không có con trai nên dễ ăn hiếp – ai ngờ là đưa bao cát tới cho nhà mình đấm! Dĩ Tông, đồ nhãi con, mày cưới cái giống gì về thế hả? Mau ly hôn!”

“Ly hôn á?”

Tôi phá lên cười ha hả, cười càng lúc càng lớn, sau đó đi đến cửa nhà tắm, tung chân đạp vỡ tấm kính mờ ngay tại chỗ.

“Chu Dĩ Tông, trong từ điển sống của bà đây, chỉ có ‘góa chồng’, không có ‘ly hôn’.”

“Tôi ba mươi ba tuổi, khó khăn lắm mới lấy được chồng, anh dám thử ly hôn xem?”

“Tôi cho các người một đêm – bằng mọi cách, phải khôi phục lại nguyên vẹn bộ nữ trang của tôi!”

“Nếu không... cứ chờ đó mà lãnh hậu quả!”

Nói xong, tôi lại giơ chân đá nốt mảnh kính còn sót lại trên khung cửa, “xoảng” một tiếng rơi vỡ tan tành.

Bên trong, Chu Dĩ Tông đang tím mặt ngồi trên ghế nhựa nhỏ, cọ cọ giặt đồ – cả người run bần bật rõ mồn một.

Tôi quay về phòng, đám người già đã cao chạy xa bay từ lâu.

Trong phòng chỉ còn ông già nhà họ Chu đang túm tóc vợ mà tát lia lịa:

“Lúc bố mày bị đánh, mày đi đâu hả con đĩ già?!”

“Nó đánh bố mày gần chết, mày vui lắm phải không?!”

Bà mẹ chồng bị giật tóc đến mức trán nổi đầy gân xanh, rõ ràng đang rất đau nhưng vẫn im lặng không kêu nửa lời.

Tôi đã từng làm tình nguyện ở tổ dân phố, nên nhìn là biết ngay loại tình huống này.

Chỉ có những người phụ nữ bị bạ/o hàn/h gia đình lâu năm mới im lặng đến thế.

Vì càng la hét, bọn vũ phu càng ra tay mạnh hơn.

Chương tiếp
Loading...