Tuyết Phủ Đào Hoa, Người Không Trở Lại

Chương 1



Chín tầng trời bốn mùa như xuân, suối nước nóng ấm áp triền miên, trong động thạch nhũ vẫn còn vương lại hương vị triền miên sau cuộc hoan tình.

Truyền âm ngàn dặm từ mẫu thân truyền đến, khiến toàn thân ta lạnh buốt như rơi vào hầm băng.

Người giục ta hồi Thanh Khâu thành thân, kế vị đế cơ Thanh Khâu.

“Thanh Khâu nói gì mà khiến tâm trí ngươi xuất thần như vậy?”

Lồng ngực ấm áp từ phía sau áp sát lại, xua tan hàn ý trong lòng. Kinh Mặc ôm eo ta, kéo ta xoay người về phía hắn, tiếng thở dốc khàn khàn vang bên tai.

Hắn vừa thoát khỏi dục niệm, toàn thân còn ẩm ướt, chẳng rõ là mồ hôi hay nước suối.

Ta vội định thần lại, tay bám lấy vai hắn, ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi:

“Không có gì quan trọng, sư tôn, là mẫu thân thiếp giục thiếp trở về.”

Thế nhưng hắn lại nghiêng đầu né tránh, khiến ta chợt nhớ—từ lúc bắt đầu mối quan hệ hỗn loạn hoang đường này, hắn đã nói với ta rằng… hắn không hôn môi.

Kinh Mặc không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ôm ta ra khỏi ôn tuyền.

Từ mọi phương diện mà nói, Kinh Mặc đều là người dịu dàng.

Bàn tay lớn của hắn nhẹ phủ lên mái tóc dài ướt sũng của ta, linh lực hóa thành dòng khí ấm áp trong lòng bàn tay, từ tốn hong khô từng lọn tóc. Hắn cúi xuống, nhặt lấy áo lót vương vãi trên đất, cẩn thận giúp ta mặc vào.

Ngón tay thon dài khẽ lướt qua gáy, ngứa ngáy, nóng rực.

Kinh Mặc mở lời:

“Thanh Khâu nếu có chuyện, ngươi cứ quay về trước đi. Về sau… cũng không cần tới tìm ta nữa.”

Ta nhạy bén phát hiện ra khác thường trong lời nói, hoảng hốt xoay người, nắm chặt lấy tay hắn:

“Thiếp sẽ không đi…”

“Hôm nay nàng trở về rồi. Ta… sắp thành thân.”

Một câu nói nhàn nhạt, không mặn không nhạt, lại như thiên lôi đánh xuống, khiến ta choáng váng quay cuồng.

Ta và Kinh Mặc dây dưa trong mối quan hệ hoang đường này, đã gần ba nghìn năm.

Hắn là đế tôn trên cửu trọng thiên, nổi danh lạnh lùng, không gần nữ sắc.

Trong mắt người đời, Kinh Mặc là kẻ thanh lãnh thoát tục. Còn trong danh nghĩa, hắn là sư tôn của ta. Ấy vậy mà đêm đêm lại kéo ta đắm chìm trong dụ/c vọng, một lần rồi lại một lần.

Ta từng vì vậy mà âm thầm vui sướng, nghĩ rằng bản thân là ngoại lệ bên cạnh hắn.

Thế nhưng hôm nay, hắn lại nói với ta… hắn muốn thành thân.

Kinh Mặc từng ngón từng ngón bẻ tay ta ra, ánh mắt sau cuộc hoan tình đã trở lại đen trắng rõ ràng, không chút gợn sóng.

Hắn đưa tay khoác áo choàng lên người ta, giọng nói vẫn lạnh nhạt như xưa:

“Nàng ấy khác ngươi. Ngươi là hồ yêu, trời sinh lẳng lơ buông thả. Nàng ấy sợ đau… ta chỉ mượn ngươi luyện tay, không muốn khiến nàng ấy quá khó chịu trong đêm tân hôn.”

“Nàng nếu thấy ngươi, sẽ không vui.”

Không một chút giả dối che đậy, sự xua đuổi thẳng thừng ấy như lưỡi dao sắc bén, đâ//m xuyê/n qua tim ta.

Ta há miệng, cố nén nước mắt không để rơi, vội vã mặc y phục vào, lúng túng buột miệng:

“Chúc mừng sư tôn.”

Rồi vội vàng bước ra ngoài.

Ra khỏi động phủ, ta lập tức truyền âm nghìn dặm về cho mẫu thân:

“Hài nhi sẽ sớm quay về, hôn sự tất nghe mẫu thân sắp đặt.”

Mãi đến khi ra khỏi động, ta mới sực nhớ, Phong Vân Độ rất rộng, Kinh Mặc lại thiết lập kết giới nơi này.

Không có hắn dẫn đường, ta căn bản không rời khỏi được.

Ta một mình lặng lẽ đi quanh bến đò, chẳng rõ mình đang tìm gì. Chợt nhớ đến lần đầu ta đặt chân đến Phong Vân Độ.

Đó là năm nghìn năm trước, khi ta vừa mới học được hóa hình, mẫu thân đưa ta đến bái Kinh Mặc làm thầy.

Trên cửu trọng thiên, có biết bao người từng nói với ta, Kinh Mặc không dễ gần, lại nghiêm khắc lạnh lùng.

Thế nhưng chính người như vậy, lại từng dạy ta tu luyện, dạy ta tọa thiền, dạy ta nhân nghĩa lễ đạo, dạy ta yêu thương sinh linh.

Cũng chính hắn, từng trong lúc ta độ kiếp, ôm ta vào lòng chịu đựng thiên lôi thay, nhẹ giọng dỗ dành:

“Không sao rồi, đừng sợ, có sư tôn ở đây.”

Phong Vân Độ rộng lớn, năm đó chỉ có ta và Kinh Mặc.

Ta si mê cái dịu dàng thoáng hiện trong lạnh lùng của hắn.

Mối nghiệt duyên giữa ta và hắn, khởi đầu từ ba nghìn năm trước, ngày hắn bế quan tu luyện.

Ta vô tình lạc vào động phủ của hắn, bắt gặp cảnh hắn sắp tẩu hỏa nhập ma.

Ta lấy thân nhập trận, cùng hắn song tu suốt bảy ngày, mới khiến hắn tỉnh táo trở lại.

Thế nhưng vừa nhìn thấy ta, hắn liền nổi giận quát tháo.

Đó là lần đầu tiên ta thấy hắn nổi giận.

Hắn mắng ta là nỗi ô nhục của sư môn, vô liêm sỉ, đòi trục xuất ta khỏi Phong Vân Độ.

Sau khi ta rời đi, mới nghe nói hắn tự nhốt mình vào Tỏa Yêu Tháp, dùng bốn mươi chín chiếc đinh khóa hồn để trừng phạt bản thân, khi ra ngoài thì khí tức mong manh, tu vi tổn hại nặng nề.

Ta không kìm được, lại tìm đến cửu trọng thiên.

Kinh Mặc nằm trên giường bệnh, dung mạo như thần tiên lưu đày, trắng bệch tiều tụy. Thấy ta, chỉ khẽ run hàng mi dài.

Hắn dường như muốn đưa tay, như bao lần trước nhẹ vuốt má ta, nhưng khi tay gần chạm tới… lại rũ xuống.

Hắn nói:

“Ngươi đi đi. Về sau… đừng bao giờ nói với ai rằng ngươi là đồ đệ của ta.”

Ta nắm lấy tay hắn, cúi đầu, hôn lên đôi môi ấy…

“Muốn đuổi ta đi cũng được. Ta sẽ đem toàn bộ tu vi ngươi ban cho, trả lại không sót một phần. Từ nay về sau, đôi ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Sau câu nói ấy, mọi chuyện dường như thuận lý thành chương. Như thể tâm ý tương thông, chúng ta cùng lấy cớ “hai bên thanh toán sạch sẽ”, cố tình lờ đi lằn ranh sư đồ lễ pháp.

Suối nước nóng, hang sâu, trên phiến đá thanh thạch… hầu như đâu đâu cũng lưu lại dấu vết của chúng ta.

Có khi hắn tới Thanh Khâu tìm ta, nhưng phần lớn thời gian, là hắn truyền âm ngàn dặm, gọi ta lên Cửu Trùng Thiên.

Mối hoang đường này kéo dài đến tận hôm nay, ta mới giật mình tỉnh ngộ, thì ra từ đầu đến cuối chỉ là một giấc mộng.

Lại một chiếc lá hoàng cát rơi xuống mặt nước, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của ta.

Y phục trên người tuy có thể che đi dấu vết ân ái, nhưng những vết hôn đỏ ửng trên cổ vẫn lộ rõ giữa trời. Ta không kìm được, đưa tay chạm nhẹ vào đó.

Ngay khoảnh khắc ấy, truyền âm của Kinh Mặc truyền đến:

“Đi chưa?”

“Nếu chưa đi, thì ở lại dùng bữa đi. Sơ Hoa đến rồi, ta đưa ngươi ra mắt sư nương.”

...

Đó là lần đầu tiên ta thật sự gặp Sơ Hoa.

Quả như lời Kinh Mặc từng nói, nàng đích thực là một cô nương linh động hoạt bát.

Sức sống, linh khí tỏa ra từ người nàng, đều là những thứ ta – một kẻ từ khi sinh ra đã mang theo tử khí – không hề có được.

“A Lạc, chào người đi.”

Giọng thúc giục nhàn nhạt của Kinh Mặc vang lên, kéo ta khỏi cơn mê.

Chạm phải ánh mắt dò xét của Sơ Hoa, ta miễn cưỡng cong môi, cười nhạt:

“Tham kiến sư nương.”

Bữa cơm ấy ta ăn chẳng khác gì nhai sáp. Sơ Hoa kể rằng nàng và Kinh Mặc quen nhau từ nhỏ, năm nghìn năm trước nàng hạ phàm lịch kiếp, đến nay mới trở lại Cửu Trùng Thiên, được Thiên Tôn chỉ hôn.

Nàng nói rất nhiều về những năm tháng cùng Kinh Mặc trải qua.

Còn Kinh Mặc, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu, dường như không còn dung nổi người khác.

Còn ta, chỉ như một vai hề chen ngang giữa bọn họ.

Ta tâm trí phiêu lãng, ứng phó cho qua, chợt nghe Sơ Hoa chỉ tay vào dấu đỏ nơi cổ ta, giọng mang ẩn ý:

“A Lạc đã có người trong lòng rồi sao?”

Ta nghẹn lời, vội cúi đầu, lấy tay che vội.

Sơ Hoa dường như đã nhìn thấu điều gì, liếc Kinh Mặc một cái, cười khẽ nói:

“A Lạc còn biết thẹn thùng nữa? Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, A Lạc cũng không còn nhỏ nữa, nếu đã có người trong lòng, có thể đưa về cho ta và sư tôn gặp mặt.”

Ta mím chặt môi, khóe mắt lặng lẽ liếc sang Kinh Mặc. Hắn chỉ nhẹ nhàng động đốt ngón tay, lạnh nhạt tiếp lời:

“Nếu đã có người thương, cứ đưa về. Ta và sư nương sẽ chủ hôn cho.”

Một lời như dao cắm sâu vào tim, ta gật đầu lia lịa, chỉ biết đáp “được”.

Cơm xong, ta liền đứng dậy cáo từ, nhưng Sơ Hoa cũng đứng lên tiễn:

“Kinh Mặc đã bố trí kết giới tại Phong Vân Độ, một mình ngươi ra không nổi. Để ta đưa ngươi.”

Hô hấp ta khẽ loạn.

Từ sau lần hoan loạn ba ngàn năm trước, Kinh Mặc đã trục xuất ta khỏi sư môn, thu hồi thông hành lệnh tự do xuất nhập Phong Vân Độ.

Từ đó về sau, chỉ khi nào hắn truyền âm mời, ta mới có thể đặt chân đến vùng đất bồng lai tiên cảnh này.

Ta luôn tưởng nơi đây chỉ có ta và hắn, không ngờ… còn có một Sơ Hoa.

Ta miễn cưỡng mỉm cười: “Tạ ơn sư nương.”

Sơ Hoa đưa ta đến bến đò, dọc đường không ngừng kể chuyện về nàng và Kinh Mặc.

Tỉ như Kinh Mặc năm xưa tu vi vốn cao hơn nàng nhiều, nhưng vì bảo vệ nàng, mấy lần thay nàng hứng chịu lôi kiếp, nguyên thần bị thương nặng, bất đắc dĩ mới ẩn cư nơi Phong Vân Độ.

“Hắn chính là vậy, đối xử với mèo chó gì cũng tốt.” Sơ Hoa nheo mắt, liếc ta đầy ẩn ý, chậm rãi nói:

“Chỉ là, có một số người, vẫn nên tự biết phận mình, chớ được đằng chân lấn đằng đầu. Ngươi nói, có phải không?”

Ta sững sờ, kinh ngạc nhìn nàng.

Sơ Hoa bỗng mỉm cười, tay nắm lấy tay ta, dịu dàng như một trưởng bối từ ái, đặt tay ta lên vai nàng.

Ta còn chưa kịp phản ứng, cả người nàng đã ngửa ra sau, rơi xuống lòng nước.

“Sơ Hoa!”

Gió lạnh đột nhiên cuốn theo linh lực, mạnh mẽ hất ta văng ra, quật xuống đất.

Trong làn nước cuộn sóng, Sơ Hoa vùng vẫy, vẻ mặt đầy đau đớn.

Ta không rõ Kinh Mặc tới từ lúc nào, chỉ thấy hắn đã ôm lấy nàng toàn thân ướt đẫm, vội vàng trấn an.

Giọng hắn run run, hốt hoảng:

“Sơ Hoa, là ta, là ta đây, đừng sợ…”

Ta rốt cuộc cũng hiểu ra điều gì, cố gắng mở lời:

“Sư tôn, không phải ta…”

Kinh Mặc lại đột ngột ngẩng đầu, trong mắt toàn là lạnh lẽo:

“Nghiệt đồ, quỳ xuống!”

Ta muốn phân trần, nhưng lời nói yếu ớt vô lực, ta ngẩng đầu cứng cổ, kiên quyết không quỳ, càng không muốn cúi đầu nhận tội.

Kinh Mặc liền vung tay một cái.

Một đạo linh lực nặng tựa thiên quân áp xuống, ép ta phải cong lưng quỳ gối.

Hắn bế Sơ Hoa dậy, hờ hững buông một câu:

“Ngươi cứ ở đây tự kiểm điểm ba ngày. Bao giờ chịu xin lỗi sư nương ngươi, mới được rời đi.”

Rồi quay lưng bỏ đi, không liếc ta lấy một lần.

Sơ Hoa nép trong ngực hắn, ngoảnh đầu lại, ánh mắt lộ vẻ đắc ý khiêu khích.

Ta không nhớ rõ mình đã quỳ bên bến đò bao lâu. Gió chiều hoàng hôn tiêu điều lạnh lẽo, cuốn từng phiến lá rụng đập lên vai.

Rõ ràng nhẹ như lông hồng, mà lại nặng đến mức khiến người nghẹt thở.

Không rõ vì sao, đêm ấy nơi Phong Vân Độ – vùng đất quanh năm xuân sắc – lại bỗng đổ tuyết rơi.

Tuyết trắng mênh mang một vùng, ta bị linh lực áp chế không thể đứng dậy. Tuyết rơi phủ đầy thân thể, lạnh đến run rẩy, đôi tay buông bên người đã đỏ bừng, sưng tấy.

Tựa hồ đã tê dại, ta gần như chẳng còn cảm nhận được sự tồn tại của đôi tay.

Ta cố gắng khẽ động mấy ngón, thì chợt nghe một tràng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên.

Xuyên qua mặt nước, ta thấy Sơ Hoa chân trần dẫm lên tuyết, tung tăng vài bước rồi bị Kinh Mặc kéo vào lòng. Hắn khoác áo choàng lên người nàng.

Chương tiếp
Loading...