Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ván Cờ Bị Đánh Cắp
Ngoại truyện
Phiên ngoại: Tiểu Điệp
Năm thứ hai kể từ khi bị bán vào phủ họ Liễu, ta gặp được một vị chủ tử mới.
Vị chủ tử ấy có làn da trắng trẻo, khi cười hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
“Ta là người dễ hầu hạ nhất đó, chỉ là nha đầu của ta hơi nghịch ngợm, e là phải phiền ngươi chăm chút nhiều rồi.”
Nàng kéo tay ta, cười mà trách yêu đứa “nha đầu nghịch ngợm” trong miệng mình.
Ta nhìn theo tiếng gọi, chạm phải một đôi mắt đen láy như thủy tinh.
“Mẫu thân, bễ.”
Nhị tiểu thư của phủ họ Liễu, Liễu Vân vươn cánh tay trắng nõn như ngó sen, lảo đảo chạy về phía Ngọc di nương.
Bà ấy bất đắc dĩ mỉm cười, buông tay ta ra, ôm Liễu tiểu thư vào lòng.
“Lại chạy lung tung nữa rồi? Xem đầu con đầy mồ hôi kìa.”
Bà ấy giơ tay, dịu dàng lau giọt mồ hôi lấm tấm nơi trán Vân tiểu thư.
Đôi tay ấy trắng nõn, thon dài, móng tay cắt tròn trịa khiến ta nhìn đến ngây người.
“Tay của di nương thật đẹp…”
Nghe vậy, Ngọc di nương hơi nhướn mày, cười khẽ, nụ cười vương chút cô quạnh.
Trong mắt thoáng lướt qua một tầng u tối.
Ta gần như cho rằng mình hoa mắt.
Cho đến khi Liễu tiểu thư bò lên gối bà ấy như một viên kẹo dẻo, đưa bàn tay non nớt sờ lên giữa chân mày bà ấy.
Giọng con trẻ trong veo vang lên:
“Mẫu thân đừng buồn, mẫu thân đừng nhíu mày nữa.”
Lúc ấy ta mới hiểu, mình không nhìn lầm.
Từ miệng kẻ hầu trong phủ, ta dần biết được thân phận của vị chủ tử mới này.
“Biết thương hội họ Ngọc chứ? Nổi danh nhất ở Giang Thành. Ngọc di nương chính là thiên kim nhà họ đó.”
“Chỉ là, xuất thân nhà buôn thì sao bì được với Đại phu nhân của chúng ta?”
“Nghe đâu chưa cưới đã vừa mắt lão gia, chẳng tiếc trộm bạc nhà mẹ đẻ để làm thiếp cho ông ấy.”
Kẻ thiển cận Đậu Miêu bên Đại phu nhân giũ nhẹ khăn tay, giọng nói đầy khinh bỉ.
Nhưng nghe những lời ấy, trong lòng ta lại dâng lên cảm giác khác.
Ngọc di nương… cũng là một người đáng thương.
Mà lão gia… dường như cũng có chút…
Thôi bỏ đi, chuyện ấy không phải điều một nha hoàn như ta nên lo.
Ta nhìn Vân tiểu thư không biết chui từ xó nào ra, bất đắc dĩ nắm lấy tay nàng.
Tóc nàng sáng nay được Ngọc di nương tự tay chải, giờ vẫn còn dính một chiếc lá cây.
Bộ dạng này sao giống tiểu thư danh môn?
Rõ ràng là giống hệt đám đạo tặc trong thoại bản!
Ta không ngờ năm ấy, trong đêm đông giá rét, Ngọc di nương lại bị Đại phu nhân dẫn người kéo ra khỏi phòng.
Lại càng không ngờ, từ đó trở đi, bà ấy lặng lẽ biến mất khỏi phủ họ Liễu, không còn tung tích.
Ta dò hỏi qua kẻ dưới, chỉ nhận được một câu:
“Ngọc di nương bệnh chết rồi.”
“Là lao phổi. Lão gia sợ lây bệnh nên sớm đưa đi an táng.”
Ta không tin.
Thân thể của Ngọc di nương thế nào, ta là người hầu cận sao có thể không biết?
Cũng có kẻ độc miệng đến trước mặt ta xì xào:
“Biết đâu là bỏ trốn với người tình rồi?”
“Tiểu Điệp cô nương nên kiểm tra kỹ xem có mất trang sức không đó.”
“Có khi Ngọc di nương còn nhớ đến cả của cải nha hoàn mình nữa cơ.”
Ta tức đến muốn xé nát miệng kẻ ấy nhưng rồi vẫn nhịn được.
Nếu ta bị đuổi ra khỏi phủ thì Liễu tiểu thư… sẽ thật sự quá đáng thương.
Ta nhìn đôi mắt đã chẳng còn ánh sáng năm nào của Liễu tiểu thư, trong lòng không khỏi thở dài.
Không biết vì sao, ta cứ cảm thấy nàng đang cất giấu một bí mật.
Bí mật đó dần dần được nàng hé mở trong những năm tháng sau này.
Chuyện đùa năm nào, không ngờ lại thành sự thật.
“Tiểu Điệp, ta không còn cách nào khác. Ta chỉ có thể, từng bước một, trộm lại tất cả những gì năm đó mẫu thân đã dâng tặng cho phụ thân ta.”
Dưới ánh nến lay lắt, ta nhìn đôi mắt tối như đêm của Liễu tiểu thư, trong lòng ngổn ngang.
Nếu đã như vậy… thì để ta đi cùng tiểu thư.
Từng bước một, từ chốn tối tăm… bước ra ánh sáng.
[ TOÀN VĂN HOÀN ]