Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Xuân Sắc Vĩnh Ninh
Chương 2
3.
Ta và Lương Vân Quy vốn là mối hôn sự do hai nhà định sẵn từ khi chưa chào đời.
Năm đó, mẫu thân ta và mẫu thân hắn là thanh mai trúc mã, khi còn trẻ cùng nhau đợi gả, đã sớm hứa hẹn sẽ kết thành thông gia.
Từ nhỏ, Lương phu nhân luôn đối đãi với ta như nữ nhi ruột thịt.
Kiếp trước, cũng vì tình nghĩa này, mà vào ngày đại hôn, ta nhẫn nhịn tiếp nhận Lục Doanh, thuận theo sắp đặt mà gả cho Lương Vân Quy.
Nhưng sau này ta mới hiểu…
Thanh mai trúc mã gì chứ.
Nữ nhi ruột thịt gì chứ.
Tất cả, cũng không sánh nổi một sợi tóc của Lương Vân Quy.
Mẫu thân ngồi bên giường ta, đôi mắt đã đỏ hoe, giọng nghẹn ngào nói:
"Đều tại mẫu thân hại con."
Ta nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Đây là lỗi của nhà họ Lương, không liên quan đến mẫu thân."
Nếu không phải vì ta trọng sinh, ai có thể biết được Lương gia là một nơi tàn nhẫn đến mức nào, ăn thịt người mà không chừa lại cả xương.
Mẫu thân nghe vậy, không khỏi thở dài, lại lo lắng hỏi:
"Nhưng con thực sự muốn gả cho gã thợ rèn kia?" Bà nhìn ta bằng ánh mắt nặng trĩu bất an, "Nếu như con chỉ vì sợ…"
Lời còn chưa dứt, ta đã vỗ nhẹ lên tay bà, khẽ cười, ngắt lời:
"Con thấy hắn cũng tốt. Chẳng phải mẫu thân vẫn luôn mong con có thể sống một cuộc đời bình yên sao? Giờ gả cho hắn, lại có phụ mẫu che chở, hẳn là có thể sống thật an ổn."
Những lời này, kỳ thực đều là giả.
Ta lựa chọn Triệu Tam, chẳng phải vì hắn là một người thợ rèn tốt.
Mà bởi vì ta biết—hắn tuyệt đối không chỉ là một gã thợ rèn bình thường.
Nếu ta đoán không lầm, cái chết của Lương Thượng thư ắt hẳn có liên quan đến hắn.
Mà kiếp này, ta cũng không chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên.
Ta muốn khiến Lương Vân Quy chết không có chỗ chôn thân, muốn khiến Lương gia nhà tan cửa nát!
Sau chuyện Lục Doanh gây náo loạn hôm ấy, phụ mẫu sợ ta chịu kích thích quá lớn, nên khi ta đồng ý với lời đề nghị của Triệu Tam – đợi ngày khác mới đến Bạch phủ chính thức cầu hôn – bọn họ cũng không ngăn cản.
Lúc này, mẫu thân vốn còn lo lắng cũng chỉ thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hôm đó, ta nói muốn thành thân cùng Triệu Tam, hắn lại bảo ngày có người mất không phải ngày lành, hứa rằng sẽ chọn một ngày tốt khác để đến cầu thân.
Nhưng ta đợi mãi ở trong phủ, lại chẳng thấy hắn đến.
Ngược lại, tin tức về Lương gia vì cái chết của Lương Thượng thư mà rối loạn lại liên tục truyền đến.
Mẫu thân nghe được chuyện này, không khỏi thở dài:
"Chỉ đáng thương cho Vân Xương, thân thể vốn đã yếu ớt, giờ còn phải chịu cảnh này."
Bà vẫn luôn nhớ đến người bạn thuở thiếu thời của mình.
Ta vừa định mở lời an ủi, thì Tiểu Mãn từ ngoài chạy vội vào, mặt mày hớt hải:
"Tiểu thư, Triệu… Triệu công tử tới rồi!"
Rõ ràng ta lựa chọn Triệu Tam chỉ vì hắn là phương án phù hợp nhất sau mọi chuyện.
Vậy mà khoảnh khắc nghe tin hắn đến, trong lòng ta lại dâng lên một tia vui mừng khó hiểu.
Ta vội vã xách váy chạy ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ta không khỏi sững sờ.
Sân viện rộng lớn, đầy ắp sính lễ xếp thành hàng.
Ta còn nhớ lễ vật nhà họ Lương từng đưa tới đã được xem là vô cùng hậu hĩnh, không ngờ một gã thợ rèn như Triệu Tam lại có thể chuẩn bị sính lễ thậm chí còn nhiều hơn Lương gia.
Điều càng khiến ta ngạc nhiên hơn chính là bản thân Triệu Tam.
Hôm nay, hắn khoác trên người một bộ trường sam màu thanh lam, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ ngày thường.
Ánh nắng từ trên cao rọi xuống, chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến đường nét gương mặt càng thêm tuấn mỹ như ngọc, tựa như bước ra từ trong tranh.
Chút thô kệch của một thợ rèn sớm đã không còn, mà thay vào đó lại toát lên vài phần khí chất cao quý.
Nếu không biết rõ, chỉ e rằng sẽ lầm tưởng hắn là công tử nhà quan lớn trong triều.
Hắn bước đến trước mặt ta, chậm rãi mở hộp gỗ trên tay.
Bên trong, chính là con dao nhỏ lần trước.
Chỉ là, khác với lần đầu tiên ta thấy, giờ đây trên thân đao đã được khảm một viên lưu ly trong suốt.
Hắn nhìn ta, giọng nói trầm ổn mà dịu dàng:
"Ta đã nghĩ rất lâu, chỉ có như vậy, mới không làm ủy khuất nàng."
4.
Ngày đại hôn giữa ta và Triệu Tam được định vào mùng sáu tháng sáu.
Nghe nói, vì muốn cưới ta, hắn đã đặc biệt mua một tòa đại trạch ở phố Thành Nam, không xa Bạch phủ là bao.
Ta vừa thêu khăn voan đỏ vừa hờ hững liếc nhìn Tiểu Mãn, chậm rãi hỏi:
"Hắn chỉ là một thợ rèn, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"
Tiểu Mãn có vẻ cực kỳ hài lòng với vị tân lang này, nghe ta hỏi, nàng lập tức vui vẻ nhướng mày, nụ cười càng thêm tươi tắn:
"Tiểu thư, người còn chưa biết sao? Nghe nói Triệu công tử đã rèn thành một thanh tuyệt thế danh đao, bán được giá không nhỏ, khắp phố phường đều đồn ầm lên rồi!"
Ta quả thực chưa nghe nói về chuyện này.
Nhưng tay nghề của Triệu Tam, ta là người rõ ràng nhất, hắn kiếm được bạc từ nghề rèn cũng chẳng phải chuyện lạ.
Ta khẽ gật đầu, không mấy để tâm, chỉ cúi đầu chăm chú thêu nốt đôi uyên ương còn dang dở trên khăn voan, chợt hỏi:
"Nhà họ Lương giờ thế nào rồi?"
Vì bận rộn chuẩn bị hôn sự với Triệu Tam, mấy ngày nay ta cũng không để ý tin tức về Lương gia.
Tiểu Mãn cười khúc khích, thần bí ghé sát lại:
"Vui lắm tiểu thư, thi thể của Lương đại nhân vừa mới được hạ táng hôm qua."
Tay ta khẽ khựng lại.
"Trước đó chẳng phải nói đã hạ táng rồi sao?"
Tiểu Mãn cười càng tươi hơn:
"Lẽ ra đã chôn cất rồi đấy, nhưng điện hạ Thái tử cho rằng cái chết của Lương đại nhân có nhiều điểm khả nghi, nên hạ lệnh điều tra cẩn thận."
Nàng chớp chớp mắt, lại ghé sát thêm chút nữa, giọng nói tràn đầy hứng thú:
"Người đoán xem chuyện gì xảy ra? Lương gia sống chết không chịu, nói rằng Lương đại nhân vốn có bệnh trong người, lần này chỉ là bệnh phát mà qua đời. Lại còn lấy cớ 'người chết là lớn', bảo rằng thi thể không thể cứ để vậy mãi."
Ẩn bệnh gì chứ.
Lương Thượng thư chết là do trúng độc.
Hơn nữa, kẻ hạ độc chính là Triệu Tam.
Tiểu Mãn vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, đôi mắt sáng rỡ:
"Chuyện này kéo dài không ít ngày, cuối cùng điện hạ Thái tử cũng chịu áp lực từ đủ phía, không tra ra được gì, đành phải chấp thuận để hạ táng. Nhưng nghe nói, lần này Lương gia đã đắc tội với Thái tử rồi."
Nàng hừ một tiếng, giọng đầy căm ghét:
"Nô tỳ nói rồi, đây là báo ứng. Dám ức hiếp tiểu thư, Lương gia không có ai là người tốt!"
Sau đó, nàng lại kể thêm không ít chuyện về Lương Vân Quy và Lục Doanh, nhưng ta không còn tâm trạng nghe nữa.
Kiếp trước, mọi chuyện không hề như vậy.
Ta nhớ rất rõ, Lương Thượng thư qua đời vài ngày sau khi ta gả vào Lương gia.
Lúc ấy, Thái tử chưa từng nghi ngờ về nguyên nhân cái chết của hắn.
Vậy thì kiếp này, vì sao Thái tử lại bị cuốn vào chuyện này?
Ngay khi ta còn đang cân nhắc, Lương Vân Quy đến.
Hắn mang theo một hộp điểm tâm của Như Ý Lâu.
Kiếp trước, ta thích nhất là điểm tâm của Như Ý Lâu, nhưng hiện tại nhìn thấy, lại chỉ cảm thấy ghê tởm.
Hắn đứng trước mặt ta, giọng nói mang theo vài phần dịu dàng:
"Ninh Nhi, bọn họ nói nàng muốn thành thân với tên thợ rèn kia, chắc chắn là nàng cố ý nói vậy để chọc giận ta, đúng không?"
Ta ngước mắt nhìn hắn, thản nhiên đáp:
"Ta không hề nói dối."
Sắc mặt hắn cứng lại, nhưng rất nhanh đã cố gắng nặn ra một nụ cười:
"Ninh Nhi, ta biết nàng giận ta. Nhưng đại bá đột ngột qua đời, ta căn bản không có thời gian giải thích với nàng…"
"Hôm đó, ta chỉ là uống nhiều với bằng hữu, nhất thời lỡ lạc vào phòng Lục Doanh. Nếu nàng không chấp nhận được, thì đuổi nàng ta đi là được, sao lại phải tự làm khổ mình?"
Hắn đưa tay định kéo ta lại, nhưng ta nghiêng người tránh đi, cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại:
"Thế nào mới gọi là tự làm khổ mình?"
Lương Vân Quy cau mày, như thể không thể hiểu được ta đang nghĩ gì.
"Nàng vốn có thể trở thành con dâu nhà họ Lương, giờ lại muốn gả cho một tên thợ rèn thấp hèn, không phải là hủy hoại chính mình sao?"
Lời nói của hắn đầy kiêu ngạo, như thể gả cho hắn chính là vinh quang lớn nhất trên đời này.
Ta cười nhạt, ánh mắt băng lãnh nhìn thẳng vào hắn:
"Đúng, ta không chấp nhận được nàng ta. Nhưng người ta càng không chấp nhận được chính là ngươi."
"Trong lòng ta, Triệu công tử là người cao quý nhất. Được làm thê tử của chàng, chẳng biết vinh hạnh hơn làm thê tử của ngươi bao nhiêu lần."
"Nhà họ Lương các ngươi có là danh môn vọng tộc ra sao, ta, Bạch Ninh Nhi, cũng không thèm!"
Lương Vân Quy sững sờ.
Hắn chưa bao giờ thấy ta nói ra những lời như vậy.
Ta không muốn phí lời thêm với hắn, đứng dậy xoay người rời đi, chậm rãi nói:
"Trước đây không lâu, phụ thân ta đã trả lại toàn bộ sính lễ của nhà họ Lương, cũng đã nói rất rõ, từ nay hai nhà không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Vậy nên, Lương thiếu gia, xin đừng đến tìm ta thêm lần nào nữa."
Ta vừa bước ra khỏi đại sảnh, đã nghe phía sau vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi của hắn:
"Bạch Ninh Nhi, rồi có ngày nàng sẽ hối hận!"
Ta dừng bước, quay đầu nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Vậy ta sẽ chờ xem."