Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
A Uyển
Chương 3
8.
Ta mệt đến mức thiếp đi lúc nào không hay.
Nửa đêm bỗng toàn thân nóng rực.
Trong cơn mê man, có người đỡ ta dậy cho uống nước, rồi lại đút thuốc.
Khi lần nữa tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Chu Cẩn chẳng thấy đâu.
Thôi thì… đã đến rồi, cứ an phận mà sống.
Cha mẹ mất sớm, điều ta mong mỏi nhất chỉ là một cuộc đời yên ổn.
Đã quyết định gả thì gả.
Chỉ là mỗi khi nghĩ đến Chu Cẩn, đầu ta lại đau như búa bổ.
Người này… thực sự rất khó đối phó.
May thay, suốt nửa tháng sau đó, ta chẳng hề trông thấy chàng đâu cả.
Tới khi dì mẫu đến đưa điểm tâm, ta mới biết tin.
“Hoàng thượng muốn nó cưới công chúa, nó lại dám từ chối.”
“Hoàng thượng bị mất mặt, sao có thể để yên chuyện? Vậy nên lấy cớ xử phạt, đánh nó hai mươi trượng, giờ còn đang dưỡng thương đấy.”
Tim ta khẽ run lên, nhưng rất nhanh đã bị ta đè xuống.
Phụ thân ta khi xưa từng một lòng một dạ với mẫu thân suốt mười năm,
Thế mà sau cùng vẫn nuôi dưỡng một người khác bên ngoài.
Mẫu thân vì nặng tình mà u uất, bệnh tật sớm qua đời.
Phụ thân sau khi bà mất chẳng sống được bao lâu, cuối cùng cùng người ngoài thất ấy chết dưới tay sơn tặc.
Tình yêu… chính là loại độc dược ngọt ngào nhất đời.
Không nên chạm vào.
Ta vốn không giống những cô nương cùng thời.
Không đặt nặng chuyện trinh tiết, mới dám liều lĩnh hạ thuốc Chu Cẩn, chỉ để giành lại gia sản vốn thuộc về mình.
“Ngốc con, đứng ngẩn người làm gì?”
Dì mẫu vừa cười vừa đưa cho ta một xấp bánh hoa quế còn thơm ngào ngạt.
“Đi thăm vị hôn phu của con đi chứ!”
9.
Đây là lần đầu tiên sau hơn nửa tháng,
ta lại được trông thấy Chu Cẩn.
Qua khung cửa sổ khép hờ, chàng khoác một chiếc trường sam màu lam đen, dung mạo thanh tú, điềm đạm.
E rằng chàng tránh mặt ta, cũng bởi vì “bộ mặt thật” đã bị vạch trần.
Trước mặt người đời, chàng là một khối ngọc ôn nhu, làn gió xuân hiền hòa.
Sau lưng người khác… lại là kẻ ăn tươi nuốt sống, đến cả xương cũng chẳng chừa.
Ta còn đang định bước tới, thì Thái phó đại nhân đã đi trước ta một bước, đẩy cửa xông vào, giận dữ chất vấn:
“Vì một nữ tử xuất thân nhỏ bé, ngươi dám từ chối cả công chúa, vứt bỏ cả tiền đồ sao?”
“Quá hồ đồ! Ngươi quên hết những lời dạy của ta rồi ư?”
Chu Cẩn trầm mặc một hồi, rồi khẽ bật cười:
“Công chúa là muội ruột của đương kim Thái tử, nếu ta cưới nàng, chẳng phải sẽ bị gán thẳng vào phe Thái tử?”
“Cục diện tranh đoạt chưa phân định, nhi tử tạm thời không muốn dính vào vũng nước đục ấy.”
Thái phó cau mày, nhưng vẫn chưa lên tiếng.
Chu Cẩn lại tiếp lời, giọng điềm nhiên như thể đang nói chuyện thời tiết:
“Xin phụ thân cứ yên tâm. Giang A Uyển chẳng qua là tạm thời giữ lại một cái danh nghĩa, để làm lá chắn mà thôi.”
“Loại nữ tử như vậy, chờ đến khi nhi tử đứng vững, lúc nào muốn vứt bỏ cũng chẳng muộn.”
Thái phó ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó gật đầu tán thành.
Ta xoay người rời đi.
Chu Cẩn nói thật hay nói giả, ta không cần biết.
Chỉ biết rằng… từng lời từng chữ ấy, đều là dao cắt thẳng vào lòng ta.
Ta quay người, lạnh mặt, đem hết đĩa bánh hoa quế trên tay—
Đổ thẳng vào bát chó trong sân.
Dù có cho chó ăn…
cũng không thể để Chu Cẩn chạm miệng!
10.
Ngày thứ hai sau thành thân.
Chu Cẩn đứng xoay lưng về phía ánh sáng, dặn dò hạ nhân:
“Đưa cho nàng, bảo nàng uống khi còn nóng.”
Bà tử bưng thuốc đến, lí nhí thúc giục:
“Thiếu phu nhân… đây là thuốc bổ…”
Thuốc bổ gì chứ…
Rõ ràng là thuốc tránh thai.
Ta ngoan ngoãn gật đầu, bưng lên uống cạn trong một hơi.
Hừ, cho dù chàng không đưa, ta cũng sẽ tự mình tìm uống.
Ba năm sau đó,
Chu Cẩn vô cùng bận rộn,
Một tháng ghé vào phòng ta cùng lắm được đôi ba lần.
Vậy cũng vừa hay, đúng ý ta.
Nhưng các nha hoàn, bà tử, kể cả dì mẫu đều thay nhau thấp thỏm:
“Công tử chẳng tới… làm sao mà ổn đây?”
“Dì mẫu, A Uyển chỉ muốn ra ngoài dạo chơi một chút, hít thở không khí.”
Một người vợ bị chồng lạnh nhạt, nói muốn ra ngoài giải sầu, tất nhiên sẽ được chấp thuận.
Không ngờ một lần đi dạo ấy… lại mở ra cả một chân trời mới.
Chẳng bao lâu, ta đã gần như đi khắp cả Yến thành.
Ta để mắt tới hai con đường dễ sinh lợi:
Một là cửa hàng son phấn,
Hai là tửu lâu.
“Dì mẫu, A Uyển muốn cùng các phu nhân đi đánh mã cầu.”
“Đi đi, đi thư giãn cho khuây khỏa.”
Hoàng hậu rất thích đánh mã cầu.
Từ đó trở đi, từ trên xuống dưới, từ quý phu nhân đến tiểu thư khuê các, ai ai cũng đam mê trò ấy.
“Ôi chao, thiếu phu nhân nhà họ Chu, nàng dùng loại phấn son nào vậy? Đổ mồ hôi rồi mà sắc vẫn tươi rói thế này!”
Không cần quảng cáo, không cần giới thiệu phô trương.
Chỉ cần để người ta nhìn thấy, là đã đủ để bán hàng.
“À, thứ này ấy à? Là từ tiệm bên Đông thành đấy, dùng rất tốt… để ta dắt các vị đi chọn nhé?”
Thêm vào đó, hình tượng ta “ngốc nghếch khù khờ” đã sớm khắc sâu vào lòng người.
Những quý phu nhân kia đều hết mực tin tưởng ta.
Tất nhiên rồi, ta đâu thể để các vị ấy đứng như chọn cải ngoài chợ.
“Tiệm kế bên là tửu lâu cũng không tệ, cứ để bọn họ mang hàng sang đó, các phu nhân vừa uống trà, ăn điểm tâm, vừa thong thả lựa chọn.”
Thế là tửu lâu của ta cũng có khách.
Một tiệm son phấn chỉ phục vụ giới quý tộc.
Một tửu lâu chuyên tiếp đãi những phu nhân rỗi việc.
Chỉ cần tung một ít ngân lượng, cho người ngoài loan tin—
Quý phụ nhân nhà nào dùng loại phấn nào.
Ai ngồi đâu, ăn gì, mặc gì, đều sẽ bị những người khác… âm thầm so đo.
Mà đã bắt đầu so đo, thì bất kể có ngon có đẹp hay không, họ đều phải thử cho bằng được.
Chu Cẩn cho ta một điều tốt—chính là chức quan của chàng mỗi ngày một cao.
Chức càng lớn, càng có nhiều người muốn kết thân với "thiếu phu nhân nhà họ Chu".
Vậy nên cửa tiệm của ta càng lúc càng đông, tửu lâu cũng mỗi ngày một nhộn nhịp.
Thêm nữa, chàng chẳng mấy khi ngó ngàng tới ta.
Có tiền, mà chồng lại không về nhà… hỏi xem còn ai sống sướng bằng ta?
Nhưng… chuyện đâu chỉ đơn giản như thế.
Hôm ấy, không biết Thái phó bị gì mà lên cơn bực bội, nổi giận phán:
“Suốt ngày lang thang bên ngoài, đã ba năm rồi cái bụng vẫn chẳng động tĩnh gì.”
“Sang năm vào xuân, phải sinh một đứa ra, nếu không thì đừng hòng ra khỏi phủ!”
Không ra ngoài? Không được đâu—tiền ta còn chưa kiếm đủ mà.
Ta ngẩn người:
“Công công, là Chu Cẩn không muốn ta sinh con mà.”
Câu này ta nói thật.
“Không muốn thì con không biết nghĩ cách sao?”
Ông liếc ta một cái, đầy vẻ chán ghét.
Ta nghiêng đầu suy nghĩ, rồi chậm rãi hỏi:
“Nếu chỉ cần sinh một đứa ra, chỉ cần là huyết mạch nhà họ Chu, thì không cần quan tâm đến... phương pháp đúng không ạ?”
Ông ấy đang bận nghĩ chuyện triều đình, chỉ thuận miệng “ừ” một tiếng cho qua.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vậy thì… tốt rồi.
Sinh là được, ai sinh chẳng phải sinh?