Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Áo Bông Nhỏ, Tôi Không Làm Nữa
Chương cuối
Cuối cùng, tôi còn dư hơn tám ngàn.
Tôi hoàn toàn yên tâm rồi.
Chưa vay được trợ cấp thì cũng mặc kệ, tôi có thể tự nuôi mình học tiếp.
Hơn nữa, chị Kim còn đồng ý cho tôi đi làm thêm cuối tuần, lương ngày 120, cộng hoa hồng 2%.
Tôi có thể sống tiếp, có thể trụ vững.
9
Hai tuần sau khi nhập học, bố gọi điện:
“Con bé này, trong nhà mà còn định giận dỗi đến bao giờ? Con chịu nhún đi, bố bảo anh mày chuyển học phí cho, chứ chẳng lẽ không học nữa à?”
“Tôi không học nổi nữa đâu! Hạn đóng học phí qua rồi!”
“Cái gì?”
“Sao không nói sớm? Giờ phải làm sao? Đã đóng hai năm học phí rồi, giờ coi như vứt đi hết à? Trong đầu mày nghĩ cái gì thế hả?”
“Tôi nghĩ đến báo ân đấy! Tôi có tội! Tôi nào xứng đi học nữa! Tôi mắc nợ các người, mắc nợ con trai các người quá nhiều, có lấy máu tôi ra cũng trả không xong. Tôi còn học nỗi gì! Nhà mình khó khăn thế, nhỡ vợ anh sinh thêm đứa nữa thì sao? Nhỡ cháu tôi học mà thiếu tiền thì sao? Tôi không mau ra kiếm tiền thì lấy gì báo đáp công ơn này?”
“Mày… mày… con gái chết tiệt! Mày tưởng thế thì hại được tao à? Không học thì thôi! Nhà này đâu có nói không nuôi mày, là tự mày bỏ học! Sau này đừng có trách chúng tao!”
Tôi dứt khoát cúp máy, rồi chặn luôn số đó.
Ngồi trên ghế, tôi thở hổn hển.
Có lẽ vì cuối cùng tôi cũng có chỗ dựa, có cảm giác an toàn.
Những cảm xúc bị tôi chèn ép, gạt đi bấy lâu, giờ đồng loạt tràn về.
Tôi không muốn nhịn nữa.
Cũng không muốn tiếp xúc với những cảm xúc độc hại đó nữa.
Cách đơn giản nhất – chính là cắt đứt liên lạc.
Tôi chặn hết tất cả.
Đến lượt chặn chị dâu, tôi nhìn lại đoạn chat trước kia, những lời lẽ thao túng, PUA, khiến tôi gần như bùng nổ.
Tại sao tôi phải nhường nhịn chị ta? Tại sao phải chịu đựng?
Chị ta dựa vào cái gì mà chỉ tay năm ngón, dùng đủ mọi cách chèn ép tôi?
Lần đầu tiên, tôi nhắn một tin:
“Tôi thật sự rất ghét chị, thấy chị thật ghê tởm. Tôi mắc nợ chị sao? Ba mươi mấy tuổi đầu mà vẫn trơ trẽn thế à? Ngày nào cũng sai khiến tôi, ngày nào cũng bóc lột công sức miễn phí. Tôi bận bù đầu vì chị mà chị chưa từng nở lấy một nụ cười, lúc nào cũng sầm mặt với tôi. Cái thằng phế vật kia muốn ngủ với chị thì liên quan gì tôi? Tôi cũng phải trả tiền như đi mua dâm chắc? Đồ rác rưởi!”
Gửi xong, tôi lập tức chặn.
Sau đó, tôi lôi luôn cái tên anh trai ra, nhắn thêm một câu:
“Đồ phế vật tái sinh từ loài hút máu, đến vợ cũng không tự cưới nổi, chỉ biết hút máu bố mẹ ngu muội. Ngay cả em gái đi học cũng không tha. Báo ân cái con khỉ! Thứ đàn ông mặt dày vô liêm sỉ, ăn bám còn không bằng ăn mày – ít ra ăn mày còn biết cúi đầu xin. Tôi đi rồi, xem anh còn hút được ai, đồ bỏ đi!”
Chửi xong, tôi lại kéo vào danh sách chặn.
Ngày hôm đó, điện thoại tôi gần như bị những số lạ gọi đến từ quê nhà nổ tung.
Nhưng gọi đến số nào, tôi chặn số đó.
Tay tôi còn run, nhưng trong lòng lại hưng phấn đến lạ.
Nhìn dãy số gọi liên tục hiện trên màn hình, tôi có thể hình dung ra cảnh họ ở đầu dây bên kia tức đến phát điên, mà ngực tôi bấy lâu bị đè nén, giờ phút này như được xả ra hết thảy.
Nước mắt rơi xuống, tôi lau khô đi, rồi bước lên chuyến xe buýt đến cửa hàng của chị Kim.
Hôm nay tôi phải quay thêm nhiều video, nhiều tư liệu hơn.
Tôi phải kiếm nhiều tiền hơn nữa.
10
Có lẽ do quay, cắt video quá nhiều, chiếc điện thoại chị Kim cho tôi cũng bắt đầu lag.
Tôi nghĩ đã đến lúc mua máy tính rồi.
Tôi đáng ra đã phải có một chiếc máy tính của riêng mình từ lâu.
Đúng lúc đó, tôi chốt được một đơn hàng lớn.
Cuối tháng, khi chị Kim tính lương, tôi bất ngờ cầm về hơn 13.000 tiền hoa hồng.
Tôi quyết định lập tức đi mua máy tính.
Ban đầu còn nghĩ tìm chỗ bán máy cũ cho rẻ, nhưng chị Kim thấy tôi vui mừng quá, liền chở thẳng tôi đến trung tâm điện máy.
Chị bảo: “Chọn cái mới đi. Em xứng đáng có đồ mới, có đồ tốt.”
Đứng trước dãy máy vi tính bày biện đủ kiểu, tôi do dự rất lâu.
Tôi biết chị thật lòng muốn tặng, nhưng tôi không thể lại nhận ơn huệ mà chiếm lợi riêng mình.
Chị đã giúp tôi quá nhiều rồi, huống chi giờ tôi đủ sức mua.
Tôi định tìm cách khuyên chị để thôi, trước mua tạm cái cũ dùng, sau này có tiền rồi đổi.
Chị chỉ thở dài: “Sao mà khó đến vậy, khi đối xử tốt hơn một chút với chính mình?”
Ra khỏi cửa hàng, thấy mấy nhóm bạn trẻ bằng tuổi tôi nũng nịu đòi bố mẹ mua đồ điện tử, tôi bỗng khựng lại.
Rồi quay ngược trở vào, chọn mua chiếc laptop hơn 5.000.
Tháng sau tôi còn có thể kiếm tiền, tháng sau nữa cũng vậy.
Cuộc sống của tôi nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.
Tôi phải tự thưởng cho mình.
Tôi phải học cách yêu thương bản thân, không bao giờ để ai bắt nạt, chà đạp nữa.
Tôi vuốt ve chiếc máy tính mới, thầm nghĩ sau này mình sẽ còn mua cái tốt hơn, đắt hơn.
11
Năm cuối đại học, tôi mua chiếc máy tính cấu hình mạnh nhất cửa hàng, rồi mang nó về căn nhà mới mua bằng tiền tôi tích góp.
Người ta nói giàu lên chỉ cần hai năm – tôi tin là thật.
Sau đó, tôi và chị Kim cùng hùn vốn mở công ty ngoại thương, còn tuyển thêm vài bạn cùng lớp vào làm.
Chưa lấy bằng tốt nghiệp, tôi đã mua được căn hộ của riêng mình.
Không lớn, nhưng tôi cực kỳ thỏa mãn.
Mỗi góc trong nhà, tôi đều ngắm nghía kỹ lưỡng.
Cuối cùng, tôi đã có một nơi thuộc về mình hoàn toàn.
Hai năm ấy, bố mẹ và “con trai” của họ cũng từng tìm đến gây chuyện.
Nhưng đều bị người của chị Kim đuổi đi.
Về sau, họ đổi cách tiếp cận.
Nghe ngóng được rằng tôi sống khá ổn, họ bắt đầu giở trò “than nghèo kể khổ”.
Mẹ nhắn hỏi tôi có muốn ăn lạp xưởng, thịt hun khói, bà gửi cho.
Tôi từ chối.
Bà lại nói sức khỏe ngày càng kém, muốn tôi về, nói “còn gặp được một lần là ít một lần”.
Sau đó, tôi mới biết hóa ra cha tôi mắc bệnh gan, cần phẫu thuật tốn kém.
Họ kêu không có tiền.
Tôi bảo họ bán nhà của anh trai đi.
Họ lại đáp: “Bán rồi cả nhà ở đâu? Với lại, tao già rồi, chết thì chết, chẳng cần phí tiền.”
Giấc mơ và hiện thực bắt đầu chồng khớp.
Sinh ra trong một gia đình như thế, giống như khoác trên người chiếc áo bông ướt.
Cởi thì lạnh, mà mặc thì ngày càng nặng.
Đến cuối cùng mới nhận ra, thứ mình tưởng giữ ấm, thực ra chỉ kéo mình xuống sông mà chết đuối.
Đêm đó, tôi ngồi ngoài ban công, uống rượu cả đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi điền đơn xin đi trao đổi nước ngoài.
Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với họ.
Có cãi thắng, có mắng thắng, thì cũng chẳng được gì.
Chị Kim từng nói với tôi một câu:
“Tướng quân đi đường, không hơi đâu đuổi thỏ con.”
Tôi đã tự đi ra được rồi.
Việc của tôi bây giờ là tập trung sức lực, chạy về phía một cuộc đời rộng lớn và tươi đẹp hơn.
Không được ngoái đầu lại, không được phí thêm chút cảm xúc nào cho quá khứ.
12
Trước khi đi, tôi nhờ người gửi chi phí phẫu thuật cho họ.
Sau đó cắt đứt hoàn toàn liên lạc.
Tôi còn cảnh cáo anh trai: nếu anh ta không gánh trách nhiệm dưỡng già, sau này tôi sẽ quay về tranh căn nhà đó.
Nhà nằm ngay trung tâm, giá trị mấy năm đã tăng gần gấp ba.
Khoản tiền phẫu thuật đó, là số tiền cuối cùng tôi bỏ ra cho họ.
Từ nay, tất cả đều không liên quan đến tôi nữa.
Họ có tiếp tục hy sinh cũng là do họ đáng kiếp.
13
Tôi sống ở nước ngoài hai năm, đi nhiều quốc gia, ngắm nhiều cảnh đẹp, gặp gỡ nhiều người.
Hoàn thành việc học xong, tôi trở về nước.
Cũng là lúc tôi gặp được người bạn đời.
Khi tôi không còn cần tình yêu để lấp đầy khoảng trống, thì lại tìm được một người thực sự yêu thương mình.
Anh ấy cùng tôi chu du khắp nơi, ánh mắt luôn tràn đầy ngưỡng mộ.
Trong nước, công ty tôi và chị Kim ngày càng phát triển, nhờ những dự án quốc tế mà tôi mở rộng trong thời gian đi du học.
Còn gia đình kia, tôi không chủ động quan tâm, nhưng vẫn nghe người ngoài kể.
Họ vì chuyện dưỡng già mà cãi vã nhiều lần, cuối cùng vì căn nhà kia, anh trai tôi cũng phải chịu trách nhiệm của mình.
Cha mẹ vài lần tìm cách liên lạc, tôi đều từ chối.
Tôi sẽ không bao giờ quên những tổn thương họ từng gây ra, cũng không quên cái chết thảm khốc của “tôi trong giấc mơ”.
Số phận trớ trêu đưa chúng tôi thành người một nhà, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thực sự có duyên làm gia đình.
May thay, cuối cùng tôi đã tìm được chính mình.
[ TOÀN VĂN HOÀN ]