Bạn Thân Hay Kẻ Thù
Chương 1
01
Sau khi mệt mỏi dạo quanh cửa hàng trang sức, tôi mở điện thoại và thấy một bài đăng nổi bật.
【Bạn thân sắp nhờ hôn nhân mà thực hiện cú nhảy vọt về địa vị xã hội, tôi thật sự rất ghen tị, phải làm sao mới điều chỉnh được tâm lý này?】
Người đăng kể rằng, cô và bạn thân đều xuất thân từ gia đình bình thường ở một thị trấn nhỏ.
Hoàn cảnh gia đình tương đương, học vấn cũng ngang bằng, nhan sắc thì mỗi người một vẻ, thậm chí bạn thân còn kém xinh hơn cô ta.
“Tôi là kiểu gái dễ thương mắt to, da trắng, hay cười, nụ cười rất cuốn hút.”
“Nói thật thì bạn thân tôi cũng đẹp, nhưng cái đẹp ấy mang cảm giác sắc bén, như thể không phải dạng ‘gái ngoan’.”
“Ban đầu chúng tôi đều là công nhân quèn, vậy mà giờ đây, vòng bạn bè của cô ta toàn là hình đi tắm nắng ở Maldives, dự tiệc trên du thuyền xa hoa, trong nhà thì tủ đầy túi Hermès.”
“Nghe nói vị hôn phu của cô ta là con nhà tài phiệt, gia sản hàng tỷ. Rõ ràng xuất phát điểm như nhau, giờ lại thành hai thế giới khác biệt. Tại sao cô ta lại có thể hóa phượng hoàng còn tôi thì không? Tôi thật sự rất ghen tị, phải làm sao đây?”
Đa số bình luận đều khuyên nhủ: ghen tị là bản năng con người, ai cũng có lúc như vậy, quan trọng là phải biết kiềm chế và tập trung vào bản thân.
Chỉ có một bình luận khác biệt:
“Cô có nắm giữ bí mật gì của bạn thân không? Thay vì ngồi khóc than, chi bằng chủ động ra tay, phá hoại rồi thay thế cô ta.”
Bên dưới hiện dòng chữ nhỏ: tác giả bài đăng đã nhấn “thích”.
Một cảm giác kỳ lạ lướt qua trong lòng tôi.
Tôi bấm vào trang cá nhân của người đăng, chỉ thấy một tài khoản phụ màu hồng.
Đang còn suy nghĩ thì người đàn ông bên cạnh – mặc vest bảnh bao, khẽ dựa vào tôi, vòng tay nửa ôm, kề sát tai thì thầm:
“Xem gì mà chăm chú thế?”
Hành động ấy chẳng khác nào công khai trêu chọc.
Tôi bật cười, liếc anh một cái, giơ điện thoại cho anh xem:
“Em lấy anh chẳng phải cũng là nhờ hôn nhân để nhảy vọt địa vị sao? Cảm ơn Chu tổng đã cho em làm phượng hoàng.”
Chu Diễn quét mắt qua bài đăng, nhướn mày cười nhạt:
“Phàm Phàm vốn dĩ đã là phượng hoàng. Em có biết bao nhiêu cành cây để chọn, vậy mà lại chọn nhánh của anh – đó là phúc phận mà anh phải tu cả mấy đời mới có được.”
Tôi phì cười, ôm lấy mặt anh hôn một cái.
Khó ai ngờ được Chu Diễn – người nổi tiếng quyết đoán trên thương trường – lại là một kẻ si tình đích thực.
Năm đó, khi gia tộc họ Chu gặp khủng hoảng nặng nề, mẹ Chu ép anh cưới thiên kim hào môn để cứu gia đình. Nhưng Chu Diễn nhất quyết không chịu.
Cuối cùng bà đành tìm đến tôi.
Bà không hề giống dáng vẻ hà khắc của quý phu nhân, ngược lại rất hiền hậu. Bà phân tích tình hình: Chu gia đang chao đảo, chỉ có liên hôn mới cứu được. Rồi bà đỏ mắt cầu xin tôi buông tay.
Tim tôi đau như bị xé nát, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Trước khi bà mất, còn đưa tôi một tấm thẻ một triệu.
“Vốn dĩ tôi không muốn dùng tiền bôi nhọ tình cảm của hai đứa, nhưng con là con gái, cũng cần có chút vốn liếng phòng thân.”
Để bà yên lòng, tôi nhận lấy, rồi quay về đề nghị chia tay Chu Diễn.
Lần chia tay đó, chúng tôi cãi vã dữ dội.
Tôi dùng những lời ca/y độ/c nhất mắng anh, bảo tôi đã chán ngấy anh rồi, thề từ nay chế//t cũng không gặp lại.
Nhưng mặc cho tôi gào khóc, ném đập đồ đạc trong căn nhà chung, anh vẫn chỉ đỏ mắt, ôm chặt lấy tôi, hoảng loạn cầu xin đừng rời bỏ.
Suốt sáu năm sau, Chu Diễn chịu đựng mọi áp lực, không chịu đi con đường liên hôn mà lao vào những thương vụ mạo hiểm, dùng đòn bẩy cao để lật ngược tình thế. Cuối cùng, anh biến Chu thị thành kỳ tích, trở thành huyền thoại giới đầu tư.
Tôi từng nghĩ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại.
Nhưng hóa ra, tình yêu vẫn có thể vượt núi băng biển rộng, gương vỡ vẫn có thể lành.
02
Bị tôi hôn đến mức tai đỏ bừng, Chu Diễn đưa tay giữ gáy tôi, định hôn ngược lại.
Ngay lúc đó, màn hình điện thoại anh bật sáng.
Tin nhắn WeChat – từ bạn thân của tôi, Tần Tịnh.
“Chu tiên sinh, tôi đã đấu tranh rất lâu, nhưng thật sự không thể ngồi nhìn anh bị lừa gạt.”
“Trong thời gian du học ở nước ngoài, Giang Phàm từng man/g tha/i ngoài ý muốn, sinh con cho một người đàn ông khác, anh có biết không?”
Trái tim tôi lạnh buốt.
Quả nhiên, linh cảm mơ hồ khi đọc bài đăng kia đã ứng nghiệm.
Tuy người đăng đã cố tình thay đổi vài chi tiết để tránh bị người quen nhận ra, nhưng đương sự thì luôn nhạy cảm hơn bất kỳ ai.
Tôi và Tần Tịnh cùng lớn lên từ nhỏ, biết rõ bao nhiêu bí mật xấu hổ của nhau. Hai mươi năm gắn bó, tình cảm chẳng khác gì chị em ruột.
Tôi không ngờ cô ta lại đâ//m sau lưng mình.
Thấy Chu Diễn không trả lời, có lẽ cô ta sốt ruột, lập tức gửi thêm mấy tin liền:
“Thời ở Mỹ, Giang Phàm sống rất buông thả, da trắng da đen gì cũng không từ. Cô ta về nước, tôi còn từng đi cùng vài lần khá/m ph/ụ kho/a.”
“Hôm trước anh mời tôi và Giang Phàm ăn cơm, từ phong thái cử chỉ của anh, tôi đã thấy anh là một quý ông thực sự. Người tốt không nên bị đàn bà xấu lừa gạt.”
“Anh là công tử cao quý, chắc chắn không hiểu mấy chiêu trò của đám phụ nữ tầng đáy xã hội. Chúng nó thâm hiểm đến mức anh không ngờ đâu.”
Tần Tịnh tưởng rằng mình đã nắm chắc được ‘vết nhơ’ của tôi.
Suy cho cùng, nhà giàu ngoài chuyện môn đăng hộ đối thì còn rất coi trọng gia thế trong sạch.
Vốn dĩ nhà tôi và nhà họ Chu đã chẳng thể gọi là môn đăng hộ đối.
Nếu để cô ta lật tẩy chuyện tôi từng man/g tha/i trước hôn nhân, vậy thì ngay cả cái gọi là “gia thế trong sạch” cũng không còn.
Nhưng điều mà cô ta tuyệt đối không ngờ đến chính là—
Tôi và Chu Diễn là mối tình đầu của nhau, còn Chiêu Chiêu chính là cốt nhục ruột thịt của Chu Diễn.
Năm đó, sau khi chia tay với Chu Diễn, tôi sang Mỹ du học.
Không ngờ lại phát hiện mình đã man/g tha/i.
Mười tháng mang nặng đẻ đau, tôi sinh ra một bé gái thông minh, đáng yêu.
Tôi đặt tên con là Giang Chiêu.
Chuyện sinh con vốn dĩ tôi không định để ai biết.
Nhưng trong một lần gọi video với Tần Tịnh, cô ta phát hiện dấu hiệu khác thường. Sau nhiều lần truy hỏi, tôi mới buộc phải nói thật rằng mình đã sinh một đứa bé ở Mỹ.
Cô ta vô cùng số/c, còn giơ tay thề sống thề chế//t rằng sẽ giữ kín bí mật này.
Giờ nhìn lại mấy tin nhắn kia, chỉ thấy châm biếm đến nực cười.
03
Thấy tôi ủ rũ, vành mắt đỏ hoe, Chu Diễn liền vội vàng an ủi:
“Đừng buồn, Phàm Phàm, loại người bụng dạ hiể/m độ/c như thế không xứng làm bạn em.”
Anh siết chặt nắm đấm, khớp tay trắng bệch:
“Chẳng qua chỉ là một con hề nhảy nhót. Huống chi, Chiêu Chiêu là con gái ruột của anh. Dù cho không phải, chỉ cần là con em sinh ra, thì trong mắt anh cũng đều là con ruột.”
Càng nghĩ tôi càng giận, càng tức tối uất nghẹn:
“Hồi đó cô ta ôn thi cao học toàn thời gian, gia đình không ủng hộ, lại chẳng có đồng nào trong tay. Chính em là người đã nuôi cô ta suốt một năm. Vậy mà giờ cô ta lại báo đáp em như thế? Hết lần này đến lần khác đâ//m lén sau lưng, còn tung tin bẩn thỉu, hắt nước dơ lên người em, thật sự đúng là một tấm chân tình đem cho chó gặm! Nếu không nuốt trôi cục tức này, cả đời em cũng chẳng thể ngủ yên!”
Chu Diễn xưa nay đối phó với người ngoài đều nổi tiếng thủ đoạn tà/n nhẫ/n, có th/ù tất báo.
“Cô ta chẳng phải chỉ muốn bám vào cành cao sao? Vậy thì cứ cho cô ta leo lên.”
Anh nheo mắt, giống hệt một con hồ ly tinh khôn ngoan:
“Phàm Phàm, em có biết thế nào mới đủ khiến một người phát điên không?”
“Là khi cách thành công chỉ còn một bước, nhưng lại ngã nhào xuống, công cốc hết thảy.”
Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh, lập tức hiểu ra ý anh.
“Ý anh là… diễn trò, treo cô ta lên cao rồi đẩy xuống?”
Chẳng phải chỉ là diễn thôi sao?
Đã thế Tần Tịnh có thể đóng vai chính nghĩa giả nhân giả nghĩa, thì Chu Diễn hoàn toàn có thể thuận theo đường dây ấy, diễn vai một tổng tài não tàn, bị hôn thê lừa gạt đến nổi giận mất lý trí, điê//n cuồn/g muốn tr/ả th/ù.
Cốt truyện nghe mà buồn cười, tâm trạng sa sút của tôi cũng lập tức phấn chấn hẳn, còn có thể hiến kế cho anh:
“Não tàn tổng tài quyết định vạch trần bộ mặt thật của tôi ngay tại hôn lễ, khiến tôi mất hết mặt mũi, bẽ bàng trước bao quan khách.”
Chu Diễn bật cười, nắm lấy ngón tay tôi hôn khẽ:
“Dùng kế của vợ thì chuẩn rồi. Anh sẽ hẹn cô ta gặp mặt trước, sau đó để trợ lý Lâm đóng giả anh nói chuyện với cô ta.”
Tôi thấy cách này rất khả thi.
Chu Diễn liền nhắn trả lời:
“Cô Tần, tối mai cô có rảnh không, chúng ta gặp trực tiếp nói chuyện.”
Tần Tịnh lập tức hồi đáp:
“Có thời gian, xin hỏi gặp ở đâu?”
04
Dù sao cũng là tình bạn hơn hai mươi năm.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định thử cho Tần Tịnh một cơ hội cuối cùng.
Chỉ cần cô ta hồi tâm chuyển ý, tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra hôm nay.
Tôi gọi cho cô ta video call.
Lần đầu không bắt máy.
Lần hai cũng không.
Đến lần ba, cô ta mới lề mề nhấc máy.
Trên màn hình, Tần Tịnh đắp mặt nạ SK-II “bạn trai cũ”, thong thả hiện ra:
“Phàm Phàm bảo bối, muộn vậy tìm mình có chuyện gì sao?”
Tôi lặng lẽ quan sát gương mặt cô ta.
Ánh mắt bình tĩnh, không hề có dấu hiệu khác thường.
“Chẳng lẽ không có việc gì thì không thể tìm cậu à?”
“Đương nhiên được rồi, chúng ta thân thiết thế cơ mà.”
“Tối mai cậu rảnh không? Mình đặt được váy cưới rồi, muốn cậu đi cùng mình thử. Chu Diễn mai có tiệc, mình cũng không muốn anh ấy đi, để đến hôm cưới mới còn bất ngờ.”
Tần Tịnh nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi lộ vẻ khó xử:
“Ngày mai thật sự không được, mình phải đi công tác. Hay cậu đổi hôm khác nhé?”
Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán.
Chỉ khiến trong lòng tôi dấy lên cảm giác “quả nhiên là vậy”.
Tôi cong môi cười nhạt:
“Không sao, công việc quan trọng, mình tự xoay sở được.”
Tắt video, tôi nắm chặt điện thoại, gương mặt vô cảm.
Tần Tịnh, tôi đã cho cậu cơ hội.
Là chính cậu vứt bỏ tình bạn của chúng ta như rác rưởi.
Đừng trách tôi tuyệt tình.