Bùn Đen Cũng Biết Nở Hoa

Chương cuối



15

Trích đoạn thư của Hứa Hân Hà gửi Cố Nghiêu:

"Anh Nghiêu, em thích anh, từ lần đầu tiên gặp mặt… Nhưng khi đó anh đã là hôn phu của Thục Vân rồi."

"Mỗi lần được anh dạy kèm, được nghe anh dịu dàng nói chuyện, tim em lại đập nhanh không kiểm soát."

"Anh à, em rất muốn vào đại học, muốn được học cùng trường với anh, có thể ở gần anh hơn. Ước gì em có thành tích tốt như Thục Vân, em thật sự rất buồn. Từ nhỏ em đã không có ba, cũng chẳng được học hành như cô ấy."

"Em cảm ơn anh đã lấy được giấy báo trúng tuyển cho em. Em yêu anh lắm. Sau này chúng ta có thể học cùng trường rồi, em vui lắm."

"Nhìn thấy anh cầu hôn Thục Vân, tim em đau như cắt… Nhưng em biết anh làm vậy vì em. Em sẽ mãi yêu anh."

"Tuy em sắp đi xa nhưng trái tim em vẫn mãi bên anh."

"Ở nơi đó, em gặp một người rất giống anh. Em ở bên người đó, còn mang thai… Nhưng hóa ra anh ta đã có vợ. Vợ anh ta tìm đến, em bị sảy thai. Bác sĩ nói cơ thể em bị tổn thương, sau này có thể không còn khả năng làm mẹ nữa. Em buồn lắm… Anh sẽ chê em sao?"

"Khi nghe anh nói không hề chê em, còn an ủi em qua thư thì em thật sự rất vui. Em chỉ muốn mau chóng trở về và được nằm trong vòng tay anh."

"Cuối cùng em cũng trở về. Dù mỗi lần bên anh đều thật ngắn ngủi nhưng em vẫn cảm thấy hạnh phúc vô cùng."

"Anh Nghiêu, anh là người đàn ông duy nhất của em. Em yêu anh. Anh là nơi con tim em hướng về, là bến bờ em nương tựa."

Trích đoạn thư Cố Nghiêu gửi Hứa Hân Hà:

"Em gái Hân Hà của anh, khi nghe em nói thích anh, anh cũng thấy lòng mình rung động. Thật tiếc là người được giữ lại nhà họ Hứa không phải là em."

"Hân Hà à, em muốn gì thì anh cũng sẽ giúp em đạt được. Thục Vân đã có quá nhiều rồi. Giấy báo trúng tuyển đó lẽ ra là của em. Anh sẽ bù đắp cho cô ấy bằng cách cưới cô ấy và để em có thể vào đại học cùng trường với anh."

"Ngày anh kết hôn, anh nhìn cô dâu trước mặt mà anh chỉ ước người đó là em, cô em gái đáng yêu của anh."

"Anh nhìn người phụ nữ ở nhà, người lo cơm áo giặt giũ, người đang mang thai nặng nề mà chợt nghĩ may mà không phải là em. Em xứng đáng với cuộc sống lãng mạn tự do, không nên bị anh trói buộc trong căn bếp nhỏ. Em mãi mãi rạng rỡ, đáng yêu và khi nằm trong vòng tay anh, em thật đẹp đẽ, thuần khiết. Đó mới chính là em."

"Em đi xa, anh nhớ em đến phát điên. Bao đêm nằm trong thư phòng, chỉ để tưởng nhớ thời gian hai ta bên nhau. Trái tim anh vẫn luôn thuộc về em."

"Ngốc à, sao anh có thể chê em? Là lỗi của anh, không thể danh chính ngôn thuận ở bên em, để em phải tìm kiếm bóng dáng anh nơi người khác. Nghe em sảy thai, mất khả năng sinh nở, tim anh đau như dao cắt."

"Nhưng không sao. Trạch Hòa chính là con của em, thằng bé giống bố cũng yêu em vô cùng. Em còn nhớ không, cái tên Trạch Hòa chính là chọn từ Hân Hà. Nó vẫn luôn là đứa trẻ của anh và em."

"Giờ em đã trở về. Khi anh ôm em, lòng anh xúc động đến muốn rơi nước mắt. Em vẫn đẹp như xưa, anh chỉ muốn ôm em đến tận sáng mà không bao giờ rời xa."

"Vì quá yêu em nên mới khiến chúng ta quên mình mà đánh mất con gái. Nếu phải dùng cái chết của con gái để chứng minh tình yêu anh dành cho em thì anh nghĩ… Mình đã chứng minh rồi. Anh yêu em sâu đậm đến vậy."

"Hân Hà, em là người vợ duy nhất anh thừa nhận, là nơi tâm hồn anh quy tụ, là chốn về duy nhất của trái tim anh. Anh yêu em, vợ của anh."

 

16

Những nội dung trong loạt thư đó, nếu không phải một người đã có vợ và người kia lại là chị vợ và nếu không có chuyện tráo đổi giấy báo trúng tuyển, nếu không có sự dửng dưng đến rợn người khi dùng cái chết của con gái để minh chứng cho tình yêu, nếu chỉ đơn thuần là lén lút ngoại tình... Thì có lẽ đây thực sự sẽ là một câu chuyện tình yêu lay động lòng người.

Nhưng chính vì tất cả những điều ấy với sự trơ trẽn, trái luân thường đạo lý, bất chấp đạo đức và nhân tính, đã khiến cả mạng xã hội dậy sóng, sửng sốt và căm phẫn.

Ngay sau đó là vô số lời bình luận ngập tràn: “Thật kinh tởm”, “Buồn nôn quá”, “Đọc mà muốn nôn hết bữa cơm tất niên”…

Rồi lại xuất hiện những tấm ảnh thân mật giữa Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà, ảnh chụp cả hai cùng Cố Trạch Hòa như một gia đình ba người.

Mặt sau của bức ảnh còn ghi chú rõ ràng: “Bố – Mẹ – Con trai”.

Cả ba cùng tổ chức Tết Thiếu nhi, Ngày của mẹ, sinh nhật… Ba người họ đều ở bên nhau vào những dịp như thế.

Sau đó, trên mạng lại tiếp tục xuất hiện một số đoạn ghi âm và video.

Là những đoạn ghi âm giọng Hứa Hân Hà mỉa mai tôi, khoe khoang thắng lợi, cười cợt tôi như một trò hề và hoàn toàn trái ngược với hình tượng dịu dàng tri thức mà cô ta từng gầy dựng.

Còn có cả đoạn video ghi lại cảnh tôi đứng dưới toà nhà nơi Cố Trạch Hòa làm việc trong bộ dạng thảm hại, mong con trai hiểu mình và tin tưởng mình.

Nhưng thứ tôi nhận lại là sự lạnh lùng và ghét bỏ đến tột cùng của con trai.

Rõ ràng biết cha mình ngoại tình với chị của mẹ, vậy mà vẫn cho rằng mẹ mình phải nhẫn nhịn. Nếu không nhịn thì chính là lỗi của mẹ.

Trong video, ai cũng thấy rõ người làm mẹ như tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với cậu ta nhưng cậu ta lại chán ghét và nhục mạ tôi đến thế.

Cuối cùng tôi còn bị con trai ruột đẩy ngã xuống đất chẳng hề thương tiếc, chẳng thèm quan tâm và quay lưng bỏ đi với một câu châm chọc: “Đáng đời!”

Cảnh tượng đó khiến dân mạng phẫn nộ đến cực điểm.

[Trời ơi, có đứa con như vậy thà đẻ cục thịt còn hơn!]

[Thật không thể chấp nhận nổi, còn lương tâm không? Dù thế nào cũng không thể đối xử với mẹ ruột như vậy, mà lỗi lại nằm ở ba cậu ta cơ mà!]

Còn có một đoạn video khác quay lại cảnh Cố Tử Lâm ở công viên nhưng khuôn mặt được làm mờ.

"Con không cần bà nội Hứa Thục Vân!"

"Bà hẳng có ích gì hết, chỉ biết giặt đồ nấu cơm quét nhà, toàn làm mấy việc thấp kém đê tiện! Sao có thể sánh được với bà nội Hân Hà xinh đẹp cao quý!"

"Bà nội của con phải là người được yêu mến, có năng lực, lại còn xinh đẹp! Hứa Thục Vân chết đi thì tốt, để bà nội Hân Hà làm bà nội của con!"

Đoạn video lan truyền, lập tức dấy lên làn sóng công kích dữ dội.

[Trẻ con gì mà nói ra những lời thế này? Là người lớn dạy chứ ai vào đây nữa!]

[Nếu việc nội trợ là đê tiện, vậy đừng có tận hưởng cơm nóng canh ngọt và quần áo thơm tho từ tay người ta nữa!]

[Thật buồn nôn. Miệng thì chê bai mà chân vẫn đi đôi tất bà giặt, cơm vẫn ăn bà nấu.]

[Chửi bà nội ruột, mong bà chết đi để người ngoài thay vào, trời ơi...]

[Gia đình gì mà đáng kinh tởm đến thế chứ!]

Sau đó, Trần Mộc Cầm còn tìm đến phỏng vấn một số hàng xóm nhưng không phải giống như những bài đăng nặc danh bịa đặt trước đó.

Ai cũng nói Hứa Thục Vân là người phụ nữ hiền lành tử tế, ai nhờ trông con thì đều vui vẻ giúp đỡ.

Hứa Thục Vân quán xuyến cả nhà gọn gàng sạch sẽ, nuôi cháu, làm việc nhà vất vả mà chẳng bao giờ than vãn.

Họ cũng thấy rõ trong nhà đó chẳng ai tôn trọng tôi cả, thằng bé thì suốt ngày la hét mắng, thậm chí còn ném đá và nhổ nước bọt.

Có người còn từng thấy Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà có hành vi thân mật trong công viên nhưng không có bằng chứng cụ thể nên ai dám tùy tiện lên tiếng chứ?

Họ bảo đảm rằng tất cả những gì họ nói đều là thật và tận mắt chứng kiến, chỉ là là trước đây không ai hỏi nên họ biết nói với ai bây giờ?

 

17

Tất cả mọi thứ như cơn bão dữ ập đến.

Hot search trên mạng xã hội nổ liên tục, cho thấy sự quan tâm khủng khiếp mà câu chuyện luân lý gia đình này tạo ra.

Những lá thư úa màu, nét chữ được xác nhận đúng là chữ viết tay Cố Nghiêu lúc còn giảng dạy ở đại học, những tấm ảnh cũ kỹ không thể làm giả và cả nội dung kinh tởm ấy…

Tất cả đều chứng minh sự thật.

Một sự thật khiến người ta buồn nôn.

Video về con trai và cháu trai tôi đã phơi bày sự trơ trẽn trong lối suy nghĩ của những người lớn, trái luân thường và bạc bẽo tình thân.

Cả mạng xã hội gào thét và phẫn nộ.

Họ đã chạm đến giới hạn cuối cùng trong đạo đức, phá vỡ mọi chuẩn mực luân lý.

Tôi nghĩ đối với Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà thì tất cả những gì đang xảy ra lúc này đều là đòn giáng bất ngờ.

Bọn họ tưởng rằng tôi chỉ nghe được một đoạn hội thoại mà không có chứng cứ gì trong tay nên mới thản nhiên chế giễu, khinh bỉ tôi và dẫm đạp tôi xuống tận bùn đen.

Nhưng họ không biết tôi vẫn luôn chờ đợi.

Tôi muốn đợi đến lúc mạng xã hội dậy sóng, tôi muốn khi tất cả mọi người còn đang hiểu lầm tôi và đang sỉ nhục tôi thì tôi sẽ tung ra toàn bộ sự thật.

Chỉ khi hình tượng sụp đổ hoàn toàn, người ta mới nhận ra mình từng bị lừa gạt đến mức nào.

Chỉ như thế thì họ mới phải chịu hậu quả lớn nhất, mới thật sự bước vào địa ngục.

Cố Nghiêu đã bị đình chỉ công tác và đang bị điều tra.

Cơ quan của Cố Trạch Hòa cũng không thể chấp nhận một người con trai bất hiếu như thế.

Giờ đây, Cố Nghiêu, Hứa Hân Hà và Cố Trạch Hòa chỉ biết trốn trong bóng tối, không dám lộ diện.

Họ gọi điện cho tôi không ngừng nhưng tôi chẳng hề bắt máy.

Những tin nhắn họ gửi đến chỉ toàn là cầu xin.

Cố Trạch Hòa sợ hãi: [Mẹ ơi, con là con ruột của mẹ mà, mẹ không thể để mọi người đối xử với con thế này được…]

Cố Tử Lâm cũng khóc: [Bà nội ơi, con sai rồi, hu hu…]

Hừ.

Tôi cùng Trần Mộc Cầm đến sở giáo dục. Tôi muốn đòi lại công bằng cho chính mình của ba mươi năm về trước.

Sự việc gây chấn động dư luận đến mức đại học S cũng khẩn trương điều tra vụ tráo đổi giấy báo trúng tuyển năm xưa.

Rất nhanh, kết quả đã có.

Tôi cầm bản xác nhận ấy rồi một lần nữa đứng trước ống kính.

Trên văn bản cũ nát theo thời gian ấy, bảng điểm năm đó của tôi rõ ràng in dấu, cùng với con dấu đỏ ghi “Đã trúng tuyển” vẫn còn in hằn theo năm tháng.

Tôi biết, kể từ khoảnh khắc này, quả báo thật sự đã đến với Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà.

Họ sẽ phải trả giá.

Trần Mộc Cầm dịu dàng hỏi tôi: "Cuối cùng, cô còn điều gì muốn nói không?"

Tôi với mái tóc bạc phơ, gương mặt già nua, thân thể mỏi mệt ngồi đó trước ống kính, nở nụ cười nhẹ nhõm mà mãn nguyện.

"Tôi cảm ơn mọi người."

Tôi lặng lẽ lui khỏi màn hình.

 

18

Trần Mộc Cầm tiếp tục nói trước ống kính:

"Xã hội ngày nay đã phát triển, khiến những người phụ nữ  như chúng ta hiểu rõ hơn về quyền lợi mà mình xứng đáng được có.”

"Phụ nữ thời đại mới không còn bị bó buộc trong vai trò gia đình, chúng ta tỏa sáng ở mọi lĩnh vực và chúng ta đã chứng minh mình hoàn toàn có thể tạo nên một tương lai tốt đẹp hơn.”

"Nhưng phụ nữ không nhất thiết phải rập khuôn trong chữ nữ cường. Chúng ta có thể là muôn hình vạn trạng, có thể dịu dàng, có thể thích nấu ăn, có thể khởi nghiệp, có thể băng qua sông núi, cũng có thể bình thường giản dị, mang trên mình nhiều thân phận khác nhau.”

"Chúng ta ủng hộ phụ nữ bước ra khỏi gia đình, nhưng sự cống hiến của họ trong chính gia đình ấy cũng đáng được tôn trọng, xứng đáng được ghi nhận và trả công.”

"Chúng ta không nên chế giễu mà nên thúc đẩy việc nam nữ cùng chia sẻ việc nhà, và quan trọng hơn hết là trao cho phụ nữ quyền tự do lựa chọn cuộc đời mình.”

"Mỗi người phụ nữ đều xứng đáng là nữ chính trong câu chuyện của chính mình. Chúng ta có thể là người hô mưa gọi gió chốn công sở, cũng có thể là người bình dị sống an vui.”

"Có lẽ, tương lai mà chúng ta hướng đến là một ngày chẳng còn cần phải nhấn mạnh phụ nữ độc lập nữa mà giống như chúng ta chưa từng dùng đến khái niệm đàn ông độc lập.”

"Hãy cùng nhau xây dựng một tương lai tươi đẹp."

Đơn ly hôn giữa tôi và Cố Nghiêu rất nhanh đã được phê duyệt. Tôi nhận được phần lớn tài sản.

Tôi cũng đã chuộc lại chiếc vòng ngọc mà mẹ tôi để lại.

Cuối cùng bọn họ cũng phải chịu những quả báo mà họ đáng nhận.

Tôi ngồi một mình trên băng ghế trong công viên, lặng lẽ tựa lưng, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió ấm áp dịu dàng thổi qua.

Tất cả bình yên đến lạ.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đang ở trong một căn phòng cũ kỹ mang phong cách xưa cũ.

Tôi ngẩn ngơ đưa tay lên, nhìn làn da mềm mại trắng trẻo, chẳng còn là đôi tay già nua thô ráp năm nào.

Tôi run run sờ lên gương mặt mình.

Sau đó tôi bật dậy, vội vàng chạy đến nhìn tờ lịch treo tường với những con số năm tháng phía trên.

Tôi hoảng hốt lao ra khỏi cửa.

Cố Nghiêu khi ấy còn trẻ, chặn tôi lại ở ngoài cửa: "Thục Vân, em đi đâu thế? À đúng rồi, chiều nay anh sẽ ra bưu điện xem có giấy báo trúng tuyển gửi về cho em không, em cứ yên tâm chờ tin anh nhé."

Tôi dốc sức đẩy anh ta ra rồi chạy thẳng về con đường phía trước.

Tôi đến bưu điện, nhận được thứ mà cả một đời trước tôi chưa từng nhìn thấy.

Tôi run rẩy mở ra rồi nhìn những dòng chữ in trên tờ giấy.

[Bạn học Hứa Thục Vân, chúc mừng bạn đã trúng tuyển vào trường chúng tôi…]

Nước mắt tôi lặng lẽ rơi trên tờ giấy ấy…

 

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

Chương trước
Loading...