Đã Đến Lúc Thức Tỉnh
Chương 1
Tôi vừa mở mắt ra đã thấy bà mẹ chồng, người đã mất hơn hai mươi năm, đang chỉ tay về phía tôi mà phun nước miếng:
“Thư Vân, dám đập phá nhà của tôi, cô muốn lật trời rồi à!”
“Chẳng qua chỉ là nói vài câu với nữ sinh, cô làm như chó dại cắn lung tung, đúng là không được dạy dỗ.”
“Đã không giữ nổi đàn ông, còn đổ lỗi cho đàn ông, đáng đời cô!”
“Có giỏi thì ly hôn đi, con trai tôi là giáo sư đại học, cô chỉ là một bà nội trợ, ly hôn xong xem đàn ông nào dám rước loại ‘hàng cũ’ như cô.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, cô ta chẳng dám ly hôn đâu.” – Đại cô em chồng Lý Đào hả hê nói.
Vừa rồi chính cô ta xúi giục mẹ chồng tát tôi một cái.
“Còn dám đập đồ, đánh cho chừa!”
Ông bố chồng ngồi trên xe lăn, miệng méo xệch, lầm bầm hai chữ “Đánh, đánh” như thể bảo Lý Mẫn ra tay với tôi.
Mặt tôi sưng vù, quay sang nhìn Lý Mẫn đang ngồi sofa xem tivi. Tôi hỏi anh ta:
“Mẹ anh muốn anh ly hôn với tôi, anh đồng ý không?”
Lý Mẫn không thèm ngẩng đầu, hờ hững:
“Tôi không quan tâm, cô muốn ly thì ly.”
Tôi nói:
“Được, tôi đồng ý ly hôn, ngày mai đi Cục Dân chính.”
Lý Mẫn cười:
“Ly hôn thì được, nhưng cô đừng mong mang con đi. Nhà này cũng chẳng có tiền chung, cô không được một xu đâu!”
Lại giở trò này. Trước đây, tôi – Thư Vân – cũng từng nóng nảy, lần đầu anh ta ngoại tình, tôi lập tức đòi ly hôn. Nhưng Lý Mẫn dường như đã nắm rõ tôi trong lòng bàn tay, lần nào cũng lấy con ra để uy hiếp.
Con cái!
Mẹ chồng định lên tiếng gì đó nhưng bị Lý Đào kéo lại. Bọn họ biết con là điểm yếu của tôi, chỉ cần nhắc đến con là tôi nhẫn nhịn mọi thứ.
Nhưng lần này, tôi chẳng bận tâm gì đến con nữa.
Tôi thấy ông trời đúng là thương tôi, chế/t rồi mà còn cho sống lại một lần.
Lần này, tôi nhất quyết không vì bất cứ ai mà ấm ức chính mình.
Tôi giả vờ như không đáp trả, đứng dậy về phòng.
“Mẹ xem kìa, cô ta nào dám ly hôn thật.”
Tôi mặc kệ lời Lý Đào, cười nhạt rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Thật ra đây chẳng phải “phòng” của tôi mà là một gian nhỏ sát phòng bố chồng. Ông bị tai biến, cứ nghĩ ban ngày tôi chăm, còn ban đêm mẹ chồng lo để tôi nghỉ ngơi. Ai ngờ bà lại kêu mất ngủ kinh niên, không thức đêm được, chỉ cần một tiếng động nhỏ là bà không ngủ nổi. Thế là tôi bị đuổi ra cái phòng nhỏ này để “tiện chăm sóc bố chồng”.
Nực cười thật.
Lý Mẫn thì được một mình hưởng phòng lớn, đêm nào cũng ngủ ngon lành.
Giờ tôi quyết: ai muốn chăm thì tự đi mà chăm. Mẹ chồng chẳng thường khoe với hàng xóm tôi bất hiếu sao? Được, tôi “bất hiếu” thật cho bà biết! Để Lý Mẫn làm “đại hiếu tử”!
Tôi nhanh gọn thu xếp chăn đệm, dọn sang phòng chính.
Lý Mẫn thấy tôi chuyển qua phòng lớn thì nhíu mày, đi theo:
“Cô chuyển vào đây làm gì? Đêm bố tôi cần đi vệ sinh, uống nước lật người thì sao?”
Tôi quẳng quần áo của Lý Mẫn ra ngoài:
“Chúng ta sắp ly hôn, bố anh đương nhiên chẳng phải bố tôi. Ai là con thì người đó chăm!”
“Cô phát điên gì thế, ồn ào đủ chưa?”
Tôi cười:
“Tôi cứ ồn ào đấy, thì sao!”
Hồi trước, hễ cứ cãi nhau là tôi mang tiếng “ầm ĩ”. Nổi điên đập phá đồ cũng bị nói là “làm loạn”. Thậm chí nhịn ăn tuyệt thực cũng bị coi là làm mình làm mẩy.
Nhưng giờ tôi hiểu, hành hạ bản thân không phải là “làm loạn”. Bắt bọn họ phải khó chịu mới gọi là “làm loạn” thật sự.
Chỉ mới chuyển phòng mà Lý Mẫn đã không chịu nổi, phải chạy theo cãi cọ. Trước đây, trong nhà, số câu anh ta nói với tôi không quá ba câu một ngày.
Quả nhiên, tôi không ép thì họ chẳng khó chịu.
Lý Mẫn mặt sầm sì bỏ đi. Tôi mặc kệ họ ngoài kia bàn tán, tiếp tục thay chăn ga, rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Bình thường, giờ này tôi phải đi đón con tan học, sau đó về vội vàng nấu cơm. Cả nhà ăn xong, tôi dọn dẹp, lại kèm con học bài, tắm rửa cho con. Xong đâu đấy mới lo cho bố chồng, giúp ông vệ sinh, cho ông uống thuốc. Đợi ông ngủ xong, tôi mới có chút thời gian của riêng mình.
Trong nhà này, tôi chẳng khác gì con trâu.
Tắm xong, tôi bắt đầu tính xem mình có bao nhiêu tiền riêng.
Tôi tốt nghiệp cao đẳng, đi làm chưa được bao lâu đã kết hôn. Lương Lý Mẫn thì anh ta nộp hết cho mẹ, mỗi tuần tiền chợ phải báo cáo rõ ràng. Muốn tiêu gì, tôi còn phải xin phép mẹ chồng. Anh ta sẽ không đưa tôi đồng nào.
Nhưng bao năm nay, tôi đâu phải không có nguồn thu, tiếng Anh của tôi rất ổn. Lâu lâu có ai mời làm dịch vụ, một lần cũng được vài trăm tệ. Giờ chắc tôi có tầm hơn một vạn tệ để dành.
Ít ỏi, nhưng đủ sống tạm để tìm việc sau ly hôn.
Về phần nhà cửa, tôi cũng chẳng lo.
Ngôi nhà này là bố mẹ tôi để lại, rất rộng, thuộc tài sản trước hôn nhân, Lý Mẫn không chia được. Lúc mới cưới, Lý Mẫn đã đưa bố mẹ và em gái tới ở, trước khi Lý Đào lấy chồng cũng ăn ngủ ở nhà tôi.
Giờ nghĩ lại mới ngộ: có khi anh ta lấy tôi chỉ vì căn nhà này. Cả gia đình anh ta đã có kế hoạch “ăn bám” từ trước.
Đời này, tôi nhất định không khoan nhượng, phải đuổi hết chúng ra khỏi nhà tôi.
Đúng lúc ấy, mẹ chồng gõ cửa rầm rầm bên ngoài:
“Thư Vân, cô trốn trong đó làm gì, sắp đến giờ đón bọn trẻ rồi còn không đi. Nhà cửa bề bộn không dọn, đồ lười!”
Tôi mở cửa, đáp:
“Chúng nó không thích tôi đón, bảo Lý Mẫn đi.”
Mẹ chồng ré lên:
“Sao con trai tôi phải làm cái việc đó!”
“Tại sao không? Đó cũng là con của anh ta mà.”
“Được, đã thế ai cũng đừng đón!”
Trước đây, mấy trò này của bà rất quen. Mỗi lần bà không làm thì Lý Mẫn cũng không làm, chỉ chực để tôi sốt ruột. Tôi vì nghĩ đến con nên mỗi lần đều đành nhẫn nhịn làm hết.
Nhưng lần này, tôi cố tình không mắc bẫy.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó tôi nghe “rầm” một tiếng ở cửa.
Chắc là mẹ chồng ra ngoài rồi. Bà thường phải ra ngoài đến sát bữa tối mới về.
Tôi bước ra phòng khách, thấy ngoài đống mảnh vỡ vụn khắp nơi thì chỉ còn bố chồng đang ngồi im trên xe lăn. Tôi vờ như không thấy, đi thẳng vào thư phòng, bật máy tính.
Tôi bắt đầu tìm việc.
Tiếng Anh của tôi không phải dạng vừa. Tôi học chuyên ngành Thương mại Quốc tế ở cao đẳng, lại yêu thích ngôn ngữ nên chẳng bao giờ bỏ bê việc trau dồi.
Viết xong CV, tôi bắn một lèo cho cả trăm công ty. Rồi tôi quay vào phòng ngủ, leo lên giường ngủ một giấc.
Tôi mệt mỏi lắm rồi, chẳng còn muốn nghĩ ngợi, cũng chẳng muốn lo lắng gì nữa.
Đến chiều tối, tiếng mẹ chồng gào lên lại đánh thức tôi:
“Cơm đâu, không ai nấu cơm à?”
“Cô chết rồi hay sao, ở nhà cũng không nấu cơm, đồ đạc cũng không dọn!”
“Lý Mẫn, xem anh rước được loại phụ nữ gì về, lười như hủi, nằm ì ra không chịu dậy nấu cơm, cô ta muốn ăn đòn phải không?”
Tôi bực bội trùm chăn kín đầu.
“Dậy mau!” – Không biết Lý Mẫn vào phòng lúc nào, quát lên.
Cơn giận trong tôi trào ra, tôi bật dậy:
“Anh bị bệnh à? Không thấy tôi đang ngủ?”
Anh ta nổi cáu:
“Ngủ, ngủ, ngủ, mới mấy giờ mà ngủ. Tại sao không nấu cơm tối?”
“Tôi không ăn.”
“Ai bảo cô ăn, mẹ kêu cô nấu, sao không nấu?”
Tôi ngạc nhiên:
“Anh nghe không hiểu hay đầu óc có vấn đề? Tôi nói rồi, tôi không ăn. Ai muốn ăn thì tự đi nấu.”
“Cô cố tình chọc tức tôi phải không? Thư Vân, cô đừng làm quá!”
“Phải, tôi đấy, vậy anh làm được gì nào? Ly hôn đi, cút đi với cô nàng ‘dịu dàng thùy mị’ của anh ấy, để cô ta chăm sóc cho cả nhà anh.”
Lý Mẫn hít sâu mấy hơi:
“Được, cô không nấu thì hai đứa nhỏ cũng phải nhịn đói chứ gì.”
Tôi chỉ liếc xéo, chiêu này anh ta dùng bao lần rồi, chẳng có gì mới.
Đúng lúc hai con tôi – Lý Song Song và Lý Mộc Mộc – vừa bước vào. Hai đứa năm nay chín tuổi, là một cặp sinh đôi.
Vừa về tới, Lý Mộc Mộc đã thấy chúng tôi cãi nhau:
“Mẹ ơi, sao mẹ lại cãi nhau với ba nữa? Mẹ không thể im lặng một chút à?”
Lý Song Song cũng gật đầu phụ họa:
“Đúng đó, mẹ ồn ào quá. Hơn nữa hôm nay mẹ cũng không đón tụi con.”
Lý Mẫn mặt nặng trịch:
“Đấy, các con xem mẹ mấy người biến thành dạng gì rồi? Mai mốt đừng học theo mẹ, suốt ngày la hét, chẳng có giáo dục!”
Tôi tức đến nghẹn lời.
Nhìn hai đứa con tôi dứt ruột sinh ra, nhưng chẳng khác gì hai bản sao của nhà họ Lý – ích kỷ, vô tâm.
Chúng chỉ thấy tôi to tiếng, chứ chưa bao giờ để ý tại sao tôi nổi giận. Lần nào cũng đứng về phía Lý Mẫn.
Đời trước, khi tôi bệnh sắp chết, chúng cũng chỉ nghĩ cách đuổi tôi đi, chứ không hề lo chạy chữa.
Vợ chồng, con cái như thế này, tôi thà bỏ.
Tôi cười gằn:
“Được thôi, mẹ không cãi với ba mấy đứa nữa. Mau dẫn ba tụi con ra ngoài, mẹ hôm nay đau đầu, đừng quấy rầy mẹ.”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, không hiểu tại sao hôm nay tôi nói ngừng là ngừng ngay.
Lý Mẫn gắt:
“Con cái đều về rồi, cô còn ngủ nướng, đứng dậy nấu cơm!”
Tôi lơ đẹp. Anh ta liền quát to:
“Thư Vân, cô điếc rồi hả? Tôi bảo cô đi nấu cơm! Cô còn muốn làm loạn đến bao giờ? Tôi nói rồi, chỉ là nói chuyện bình thường với học trò, cô có cần bá đạo vậy không? Người ta sẽ nhìn tôi ra sao?”
Tôi đứng dậy, gọi hai đứa nhỏ tới gần, đợi chúng lại gần thì nói:
“Mẹ có cãi cọ đâu, là ba con đang gào đấy chứ. Hai đứa có thể bảo ba đừng ồn ào nữa không? Ba các con là giáo sư, vậy mà cư xử chẳng có tí văn hóa nào, cứ như người thần kinh.”
Hai đứa nhỏ bèn quay sang Lý Mẫn:
“Ba ơi, ba đừng cãi nhau nữa.”
Mẹ chồng xộc vào, đẩy hai đứa sang bên:
“Hai đứa thì biết gì, ba các con đang dạy dỗ vợ mình!”
Bà vừa đẩy một cái, Lý Song Song ngã xuống sàn, òa lên khóc.
Bà mẹ chồng mắt trợn ngược:
“Khóc cái gì mà khóc? Đồ đẻ làm tốn tiền, khóc lóc như nhà có đám!”
Nếu là trước đây, chắc tôi đã chạy tới ôm con rồi cãi nhau nảy lửa với bà. Nhưng giờ, tôi không ngốc nữa. Đời trước, chính mấy câu ba hoa của bà mà hai đứa con quay sang trách tôi không rộng lượng. Thôi, để chúng tự nếm trải “sự hiền từ” của bà nội.
Thấy thế, Lý Mẫn nhíu mày nhìn mẹ:
“Thôi, mẹ đừng nói nữa. Mẹ đi nấu cơm đi.”
Bà mẹ chồng trừng mắt:
“Tôi nấu à? Thế cô ta để làm gì?”
Lý Mẫn bó tay:
“Cô ấy không khỏe, hôm nay mẹ chịu khó chút. Để cô ấy biết nhà này có hay không có cô ấy cũng chẳng khác gì.”
Tôi chỉ cười khẩy. Nói như thể bao lâu nay tôi là “ô sin” không công vậy.
Bà lườm tôi rồi hậm hực ra bếp.
Lý Mẫn quay sang hai con.
Tôi gọi với:
“Nhớ ngày mai đến Cục Dân chính ký nốt thủ tục đấy!”
Lý Mẫn ngoảnh phắt lại:
“Được, cứ ký đi, rồi xem cô có hối hận không!”
Tối hôm đó, tôi không động tay bất cứ việc gì. Bà mẹ chồng nấu một bữa cơm mà xoong chảo đập ầm ầm, vừa nấu vừa chửi, chửi cả tôi lẫn hai đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ ấm ức nhưng không dám hé răng.
Chuyện kèm con làm bài tập cũng do Lý Mẫn gánh. Tôi nằm trong phòng vẫn nghe tiếng anh ta gào mắng.
Mấy người luôn trách tôi kèm con thiếu kiên nhẫn, giờ mới biết “giáo sư đại học” cầm sách dạy con cũng quát ầm cả nhà. Vậy mà mẹ chồng không dám ý kiến gì.
Vất vả lắm mới xong, đến lượt bố chồng cầm cây gậy tre nện xuống sàn – cái gậy mẹ chồng đặc biệt làm cho ông. Mỗi khi muốn gọi tôi, ông lại gõ cạch cạch.
Đêm nay, tất nhiên tôi không qua.
“Thư Vân, nhanh lên, bố chồng cô tiêu chảy rồi, qua dọn dẹp đi!”
“Nghe chưa, chết dí rồi à?”
Mẹ chồng đập cửa ầm ầm.
Tôi bước ra, thản nhiên:
“Tôi sắp ly hôn, nào còn nghĩa vụ chăm sóc. Con trai bà hiếu thảo lắm, bà gọi anh ta đi.”
“Cô đúng là lòng dạ đen tối, con trai tôi xui xẻo tám kiếp mới cưới cô!”
Tôi lãnh đạm đáp:
“Hối hận à? Vậy ly hôn ngay đi. Bên ngoài khối người xếp hàng đợi lấy con trai bà mà.”
Nói xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng.
Bà mẹ chồng xót con, không dám để Lý Mẫn sang chăm bố, đành tự mình cáu kỉnh lo cho ông, lại bị ông quấy đêm, vừa tiêu chảy vừa tiểu tiện.
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy sắp xếp đồ.
Chợt nghe tiếng mẹ chồng trong bếp phàn nàn:
“Con ơi, thật sự ly hôn hả? Mẹ già thế này, tối qua mệt muốn chết, sau này ai lo việc nhà?”
“Mẹ yên tâm đi, con chỉ dọa cô ta thôi. Dù ký đơn xong còn ba tháng chờ, kiểu gì cô ta chẳng hối hận. Mấy bữa mẹ cố gắng chịu, cho cô ta hiểu không có cô ta nhà mình vẫn êm ấm.”