Đã Vượt Giới Hạn, Khó Quay Đầu

Chương 2



05

Tôi với tay lấy điện thoại Kỷ Lẫm Xuyên, mở cửa xe bước xuống.

Chu Nhã dõi theo tôi vòng qua đầu xe, đi thẳng tới trước mặt cô ta.

Cô ta không chào hỏi.

Ưỡn ngực ngẩng đầu, cằm căng chặt, hoàn toàn không còn vẻ dè dặt mỗi khi gặp tôi ở công ty.

“Cô đến đón anh ấy à?”

Tôi đứng yên, liếc mắt về phía trong xe.

Kỷ Lẫm Xuyên nghiêng đầu dựa vào kính cửa sổ.

Từ góc độ của tôi nhìn sang, có thể thấy rõ đường chân mày sắc sảo và sống mũi cao thẳng của anh.

Ba mươi hai tuổi, độ tuổi chín muồi nhất của một người đàn ông.

Anh — rất thu hút.

Ánh mắt Chu Nhã cũng nhìn theo tôi, cuối cùng dừng lại nơi khuôn mặt anh.

Trong mắt cô ta là sự xót xa và say mê không hề che giấu, như thể tôi không tồn tại.

Tôi im lặng mở khóa điện thoại Kỷ Lẫm Xuyên, tìm đến một thư mục ẩn, nhấn vào biểu tượng app hai trái tim hồng.

Màn hình chính hiển thị:

【Thời gian yêu nhau: 10 ngày】

Tài khoản liên kết — chính là ảnh đại diện của Chu Nhã.

Ngày tạo tài khoản, đúng vào thứ Ba tuần trước.

Tôi khẽ nhếch môi, lật mặt điện thoại đưa ra trước mặt Chu Nhã:

“Cái này, là cô tự ý cài sau lưng anh ấy đúng không?”

Kỷ Lẫm Xuyên xưa nay rất thờ ơ với công nghệ.

Điện thoại đầy thông báo, biểu tượng nào cũng có chấm đỏ, nhưng anh chẳng bao giờ nhớ nhấn vào xem.

App này giấu kỹ đến thế, chắc chắn anh chưa từng phát hiện.

“Không.”

Chu Nhã chỉ lộ ra vẻ hoảng hốt trong chốc lát, sau đó nhanh chóng ngẩng cằm, thản nhiên nói:

“Là tôi bảo với anh ấy là tôi bị mất điện thoại, cần định vị, nên mới lừa anh ấy cài giúp.”

Chân mày tôi khẽ giật, lòng thắt lại.

Nụ cười trên mặt không thể giữ nổi nữa.

Tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run lên một cách mất kiểm soát.

“Tôi biết chị đang nghĩ gì.”

Chu Nhã nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ nhặt của tôi.

Cô ta bình thản đút tay vào túi áo, khóe môi cong lên nụ cười chế nhạo rõ ràng.

“Chị nghĩ tôi chỉ là đơn phương đúng không?”

“Vậy thì xin lỗi, tôi nói thật cho chị biết—Kỷ Lẫm Xuyên biết rõ app này là loại gì, nhưng anh ấy không xóa.”

“Anh ấy cũng biết tôi thích anh ấy. Từ hồi cấp ba tôi đã thích anh ấy rồi, thích đến tận bây giờ.”

“Tôi đến công ty chị ứng tuyển, tôi hôn anh ấy trước mặt khách hàng, tôi... nhân lúc anh ấy say rượu, dùng miệng...”

Ánh mắt Chu Nhã đầy ẩn ý, cố ý bỏ lửng nửa câu sau.

“Tất nhiên, sau đó anh ấy có mắng tôi. Nhưng chưa từng từ chối.”

Cô ta vung vẩy chìa khóa xe trong tay:

“Sau lần đó, chính anh ấy mua xe tặng tôi. Chị hiểu điều đó có nghĩa gì chứ?”

Mỗi câu nói, Chu Nhã lại bước lên một bước.

Đến khi nói hết, cô ta đã đứng ngay trước mặt tôi.

Tôi cao hơn cô ta nửa cái đầu, cúi mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử tràn đầy tham vọng và quyết liệt ấy.

Một cô gái trẻ, xinh đẹp, ánh mắt đầy tự tin và ý chí giành giật.

Cô ta cong môi khiêu khích, để lộ một chiếc răng khểnh nhỏ sắc sảo.

“Điều đó có nghĩa là—chỉ cần tôi muốn, tôi có thể tiến thêm bất cứ lúc nào.”

“Bởi vì, Kỷ Lẫm Xuyên đã ngầm cho phép rồi.”

 

06

Tôi cứ nghĩ, mình sẽ rất giận.

Tưởng rằng mình sẽ phát điên, tát cho cô ta hai cái rồi kéo Kỷ Lẫm Xuyên ra khỏi xe, đuổi cả hai đi.

Nhưng không.

Tôi vẫn đứng vững, thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt đắc ý của Chu Nhã.

Cơn choáng váng trong đầu bị gió đêm thổi bay đi.

Chỉ còn một điều tôi vẫn chưa nghĩ thông.

Kỷ Lẫm Xuyên, không phải kiểu người sẽ nói dối tôi.

Theo hiểu biết của tôi, anh vốn chẳng thèm làm loại chuyện đó.

Giống như lúc này—

Khi tôi và Chu Nhã đang im lặng đối đầu, cửa xe “cạch” một tiếng, bật mở.

“Thư Tang? Mình đang ở đâu vậy? Đây là chỗ nào?”

Kỷ Lẫm Xuyên vẫn chưa tỉnh hẳn, vừa bước xuống xe đã loạng choạng suýt ngã.

Nếu anh thực sự muốn che giấu, trong tình huống này, hoàn toàn có thể tiếp tục giả vờ ngủ.

Nhưng có lẽ gió đêm đã làm anh tỉnh lại.

Khi tôi và Chu Nhã đồng loạt nhìn về phía anh, Kỷ Lẫm Xuyên cuối cùng cũng đứng vững.

Ba người chúng tôi, tạo thành một thế tam giác vi diệu.

Kỷ Lẫm Xuyên ở đỉnh, nhưng ánh mắt đầu tiên của anh, theo bản năng, lại nhìn về phía Chu Nhã.

Trong đôi mắt ấy, ánh sáng đột nhiên bừng lên—

ánh sáng ấy, suốt mười năm qua tôi đã nhìn quen thuộc đến mức đau lòng.

Chỉ một thoáng ngắn ngủi, nhưng đã đủ khiến tim tôi chìm xuống đáy.

Tận đến lúc này, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ.

—Kỷ Lẫm Xuyên, có lẽ chính anh cũng không nhận ra rằng, mình đã không còn trong sáng với Chu Nhã nữa.

Anh không chỉ lừa tôi.

Có thể, anh cũng đã tự lừa dối bản thân.

“Anh ơi, em đến đón anh nè~”

Chu Nhã cất giọng nũng nịu, nhanh chóng chạy lại chỗ Kỷ Lẫm Xuyên.

“Giữa đêm hôm khuya khoắt… sao lại đến đây?”

Kỷ Lẫm Xuyên còn đang nhìn quanh mơ màng, nhưng khi Chu Nhã áp sát, anh vô thức dang tay ra.

Chu Nhã lập tức ôm lấy tay anh, khẽ đấm nhẹ:

“Còn nói nữa~ Em vất vả lắm mới lần ra được đây! May mà app có định vị, không thì em lo muốn chết!”

Cô ta dựa sát cả người vào Kỷ Lẫm Xuyên.

Có thể vì ngại tôi, anh khẽ dịch sang bên, cười nhẹ nhàng:

“Chị dâu của em đến đón anh rồi, lo gì nữa?”

“Còn em, con gái mà, giữa đêm khuya thế này không lo ngủ còn chạy lung tung gì vậy?”

“Em đón anh thì sao mà gọi là lung tung~ Ai bảo anh không nghe máy cơ chứ!”

Chu Nhã giả vờ run rẩy vì lạnh, cứ thế chui vào lòng anh.

“Thật là, bao giờ em mới chịu trưởng thành đây?”

Kỷ Lẫm Xuyên cười bất đắc dĩ.

Anh liếc tôi một cái, rồi giang tay ra tạo một khoảng trống bên cạnh—vừa đủ để Chu Nhã chui vào.

Thế tam giác thay đổi.

Một bên là hai người họ, thân thiết nồng nàn.

Một bên là tôi—đơn độc lặng lẽ.

Khoảng cách vài mét như thể ngăn cách bởi sông lớn núi sâu, không thể vượt qua.

 

07

“Kỷ Lẫm Xuyên.”

Tôi gọi anh, tiện tay nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ.

Năm giờ sáng, vừa vặn.

Tôi nhìn lên đỉnh núi phía trước:

“Anh đi nổi không? Lên núi với em một lát.”

“Bây giờ á?”

Kỷ Lẫm Xuyên cau mày, mắt chạm vào tôi một giây rồi cúi đầu nhìn xuống chân Chu Nhã.

Cô gái trẻ, thích làm đẹp, nửa đêm còn đi giày cao gót mũi nhọn.

“Anh ơi…”

Chu Nhã khẽ siết tay đang khoác lấy tay anh.

Kỷ Lẫm Xuyên hiểu ý, bàn tay liền che lên mu bàn tay cô, định từ chối theo bản năng.

“Chu Nhã cô ấy—”

“Không có cô ấy, chỉ có anh và em.”

Tôi bình tĩnh nhìn tay anh, ngắt lời.

“Em có chuyện muốn nói riêng với anh.”

Kỷ Lẫm Xuyên sững người, chưa kịp phản ứng thì Chu Nhã đã nhảy ra chắn trước mặt.

“Không được! Em cũng phải đi!”

Không gọi chị dâu, không gọi chị Thư, chỉ trực tiếp gọi thẳng tên tôi:

“Thư Tang! Cô định dẫn anh ấy lên núi làm gì? Có chuyện gì không thể nói ở đây?”

Tay chống hông, mặt đầy phẫn nộ, giống như con chim sẻ nhỏ dựng lông đầy cảnh giác.

Tôi nhìn cô ta, chợt thấy vừa cạn lời, vừa buồn cười.

Đêm tối gió lớn, núi hoang không tên.

Quả thật không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

Nhưng tôi đoán—Kỷ Lẫm Xuyên sẽ không từ chối.

Bởi vì, ngọn núi này là nơi lưu giữ hồi ức của hai chúng tôi.

Trong suốt mười năm qua, năm nào đến ngày này, chúng tôi cũng sẽ cùng nhau lên núi.

Quả nhiên—

“Được.”

Kỷ Lẫm Xuyên nhìn tôi qua một khoảng cách, đối diện im lặng suốt mười mấy giây, rồi gật đầu. Nhưng chân vẫn chưa bước.

Anh cúi đầu nhìn Chu Nhã, mặt đầy lưỡng lự.

“Tiểu Nhã… em tự lái xe về được không?”

“Để cô ta ở trong xe chờ.”

Chu Nhã vừa bĩu môi định nũng nịu, đã bị tôi lạnh giọng cắt ngang.

Kỷ Lẫm Xuyên theo bản năng ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi xoay người bước đi trước.

Sống với nhau mười năm, Kỷ Lẫm Xuyên hiểu tôi không kém gì tôi hiểu anh.

Có vẻ anh cũng nhận ra — tôi đang giận.

Trời đã bắt đầu rạng sáng, gió dịu lại.

Tôi sải bước đi lên núi, sau lưng nghe rõ tiếng anh dặn dò vội vã:

“Tiểu Nhã, ngoan, khóa xe lại, đừng đi lung tung.”

“Anh nói chuyện với cô ấy một lát rồi xuống ngay, đừng lo.”

Tôi đi quá nhanh.

Chu Nhã đáp gì, tôi không nghe rõ nữa.

Chỉ bất ngờ nghe thấy âm thanh ướt át — thứ âm thanh chỉ có khi hai người hôn nhau sâu.

Tôi khựng lại, khẽ nghiêng đầu nhìn sang.

Dưới ánh sáng lờ mờ, hai bóng người ôm chặt lấy nhau, chỉ cách tôi chưa đầy hai mươi mét.

Họ quấn quýt đến mức chẳng buồn để ý đến mọi thứ xung quanh.

Tôi nhếch môi.

Rồi quay lưng, bước nhanh lên núi.

Mắt tôi ráo hoảnh. Không một giọt lệ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...