Giành Lại Mọi Thứ Thuộc Về Tôi

Chương 2



4

Vợ cũ của Đinh Tuấn là kiểu phụ nữ dịu dàng, vẻ ngoài ưa nhìn, lại biết ăn mặc.

So với tôi – một bà nội trợ suốt ngày bận rộn với chồng con, quanh quẩn trong căn bếp – đúng là xinh đẹp hơn nhiều.

Vừa bước vào cửa, Đinh Tuấn đã nhìn cô ta như chó gặp phải… phân, đôi mắt dính chặt không rời.

Bảo sao đời trước anh ta sẵn lòng đưa cho cô ta nhiều tiền đến thế – hóa ra là tình cũ chưa dứt!

Đáng giận thay đời trước tôi mắt mù, chỉ lo chăm lo cho Niên Niên, hoàn toàn chẳng để tâm đến ánh mắt tơ tình của Đinh Tuấn.

Đàn ông khốn nạn, nhân cách thối nát!

“Khụ khụ.”

Tôi hắng giọng một cái, Đinh Tuấn lập tức dời mắt đi.

“Sao mọi người lại đến đây?”

“Gì chứ, đây là nhà anh tôi – ba ruột của Mạn Mạn, chẳng lẽ tôi không được tới?”

Có lẽ vì Đinh Tuấn vẫn chưa chuyển tiền, giọng điệu của Đinh Giai Mẫn cực kỳ tệ.

Vợ cũ của Đinh Tuấn nhẹ giọng trách: “Giai Mẫn, sao lại nói thế?”

“Tuần sau tôi đi công tác, tiện đường đưa Mạn Mạn qua đây. Gặp Giai Mẫn giữa đường nên cùng ghé qua.”

Đưa con vào nhà, để đồ xong, vợ cũ liền rời đi ngay.

Đinh Tuấn bảo Mạn Mạn vào phòng chơi với Niên Niên, tôi lập tức ngăn lại: “Niên Niên đang đọc sách tranh, bé không thích bị người khác làm phiền.”

Vừa dứt lời, Đinh Giai Mẫn liền bật cười.

“Nó mà hiểu nổi sách à? Chị dâu, có phải chị làm nhiều việc ác kiếp trước nên đời này mới sinh ra đứa ngốc như thế không? Nhìn Mạn Mạn kìa, thông minh thế cơ mà, hôm nay lại được điểm tuyệt đối, đứng nhất lớp đấy!”

Tôi nhìn về phía Đinh Tuấn, sắc mặt anh ta vẫn bình thản, chẳng hề để tâm lời của em gái.

Tôi biết anh không thích Niên Niên, nhưng cái thái độ dửng dưng kia thật sự khiến tôi điên tiết: “Niên Niên như vậy, làm cô ruột mà cô vui lắm à?”

Lúc này Đinh Tuấn mới lên tiếng: “Giai Mẫn, dù sao Niên Niên cũng là cháu ruột của em.”

Đinh Giai Mẫn lườm tôi một cái, hừ lạnh rồi quay sang làm nũng với Đinh Tuấn: “Anh à, bao giờ mới chuyển tiền cho em? Em thèm cái xe đó lâu rồi, có hơn bốn chục vạn thôi mà, anh mua cho em đi!”

Hai anh em họ từ nhỏ đã thân thiết, Giai Mẫn mà nũng nịu thì Đinh Tuấn sẽ mềm lòng ngay.

Thấy sắc mặt anh ta có phần dao động, tôi lập tức chen vào: “Chồng à, nếu Giai Mẫn thích như thế, thì mua cho nó đi. Dù sao bốn mươi vạn cũng chỉ bằng hơn một năm lương của anh thôi mà.

“Giai Mẫn à, em thích gì cứ bảo anh em mua cho. Anh em có tiền mà, cứ xài đi!”

Đinh Giai Mẫn cười toe toét, không ngờ tôi lại bênh mình.

“Thật á? Anh à, tụi em còn nhắm được một căn hộ lớn trong nội thành, thuộc khu học của trường tiểu học thực nghiệm đó, mới hơn năm trăm vạn thôi, anh mua cho tụi em đi!”

 

5

Căn hộ lớn? Mới hơn năm trăm vạn?

Tham vọng con người đúng là không có giới hạn, mới chớp mắt mà đã dám mơ xa như thế rồi.

“Chồng à, hay mình rút một ít từ tài khoản đầu tư ra, giúp Giai Mẫn mua nhà?”

Tôi biết rõ Đinh Tuấn là loại đàn ông cứng đầu. Nếu tôi lập tức phản đối, kiểu gì cũng chạm vào tâm lý phản kháng của anh ta.

Giờ tôi thuận nước đẩy thuyền, anh ta chắc chắn sẽ nghĩ lại.

Huống hồ, năm trăm vạn không phải con số nhỏ.

Anh ta còn chưa chết, cũng chưa đến lúc lập di chúc.

Quả nhiên, Đinh Tuấn thẳng thừng từ chối.

Giai Mẫn trợn mắt: “Anh là anh ruột em thật không đấy? Đến chị dâu còn đồng ý mà!”

Hai anh em không vui bỏ về, tạm thời tiền sẽ không bị chuyển đi đâu.

Tôi thì thầm mừng thầm trong lòng.

Buổi tối, thám tử tư gửi cho tôi một loạt ảnh.

Là ảnh vợ cũ của Đinh Tuấn cùng một người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang đi vào khách sạn.

Người kia bịt kín mít, không nhìn rõ mặt.

Tôi không nói được cảm giác ấy, nhưng trông hắn có vẻ rất quen thuộc.

Đinh Tuấn thì đang nằm cạnh tôi ngáy khò khò – loại trừ.

Rộng rãi thật đấy, vợ cũ đã có người mới rồi mà anh ta vẫn hào phóng để lại cả đống tiền cho mẹ con họ.

Vài ngày sau, Đinh Tuấn cũng bảo phải đi công tác.

Đời trước cũng vậy, mỗi lần công tác là ném hai đứa con cho tôi lo hết.

Niên Niên thì thôi, là con ruột của tôi.

Nhưng Mạn Mạn thì khác. Tôi dốc hết tâm sức chăm sóc nó, cuối cùng lại bị vu oan là nhốt nó vào phòng tối không cho ăn.

Chỉ vì con bé sơ ý vấp ngã, cũng đổ cho tôi xô nó.

Làm mẹ kế vốn chẳng dễ dàng, đứa bé con thì miệng mồm dẻo kẹo, người lớn ai tin tôi không?

Sau đó tôi và Đinh Tuấn cãi nhau một trận long trời lở đất, tình cảm vợ chồng ngày càng tệ hơn.

Kiếp này tôi không dại gì mà rước khổ vào người nữa, trực tiếp đem con bé giao cho mẹ chồng trông.

Mẹ chồng càu nhàu chửi bới, bảo tôi bụng dạ nhỏ nhen đến cháu mình cũng không dung nổi.

Tôi không đôi co, chỉ cười tươi: “Mẹ nói đúng ạ.”

Bà ta trợn mắt như thấy quỷ.

Tôi đưa Niên Niên đi trị liệu, một lần quẹt ba mươi vạn tiền khám.

Dùng chính thẻ của Đinh Tuấn.

Chưa đầy hai phút sau, Đinh Tuấn đã gọi điện về chất vấn: “Tịch Tình, em mua cái quái gì mà tốn từng ấy tiền?”

Tôi bình thản đáp: “Là tiền điều trị giai đoạn tiếp theo của Niên Niên.”

Đinh Tuấn không nói gì, dập máy luôn.

Thám tử lại gửi thêm ảnh, lần này người đi bên cạnh vợ cũ Đinh Tuấn là chính… Đinh Tuấn!

Mọi nghi ngờ trong lòng tôi lập tức được giải đáp.

Thế mới đúng chứ, không có tư tình gì thì sao anh ta nỡ để lại cho mẹ con cô ta từng ấy tiền?

Nghĩ xa thêm chút… biết đâu lúc Đinh Tuấn chết, vợ cũ còn đang mang thai?

Anh ta ngoại tình, tôi có tức không? Tất nhiên là có.

Nhưng điều khiến tôi giận hơn cả là: anh ta dám để lại tất cả tiền cho mẹ con vợ cũ, duy chỉ không có một xu cho tôi và Niên Niên.

Huống hồ, Đinh Tuấn đâu phải người duy nhất của cô ta.

Mấy hôm trước còn thấy cô ta đi với một người đàn ông khác nữa mà.

Tôi lưu lại ảnh, tải lên lưu trữ đám mây.

“Đi công tác” vài ngày sau, Đinh Tuấn trở về.

Tinh thần phơi phới, như cây khô gặp mưa xuân, sống lại lần nữa.

Lợi dụng lúc anh ta ngủ, tôi lại kiểm tra tài khoản ngân hàng – thấy có một khoản chuyển khoản lớn ba mươi vạn, gửi cho một người tên Lâm Xuân.

Lâm Xuân chính là vợ cũ của Đinh Tuấn.

Hừ, tôi tiêu ba mươi vạn thì gọi điện mắng, còn bản thân tự tay chuyển cho người khác thì hào phóng hết phần thiên hạ.

Tôi âm thầm ghi lại toàn bộ quá trình – chụp ảnh, quay video, tải lên nhiều tài khoản đám mây khác nhau để lưu trữ.

Hiện tại vẫn chưa phải lúc vạch mặt anh ta.

 

6

Có lẽ vì cảm thấy áy náy, Đinh Tuấn đặc biệt mua cho tôi chiếc dây chuyền Van Cleef & Arpels mà tôi đã nhắm từ lâu.

Hơn ba vạn, chỉ bằng một phần mười số tiền anh ta cho vợ cũ.

Tôi hối thúc thám tử tư theo dõi kỹ hơn, sớm tìm ra người đàn ông khác của Lâm Xuân.

Ngoài việc đưa Niên Niên đi khám và trị liệu, tôi cũng tranh thủ đến spa làm đẹp, làm tóc.

Mua liền một gói dịch vụ trọn tháng.

Người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên, chịu chi thì khác ngay. Tôi dần lột xác khỏi vẻ giản dị xưa cũ, trở nên chỉn chu và xinh đẹp rạng rỡ.

Ánh mắt Đinh Tuấn nhìn tôi dần chuyển từ bình thản sang nóng rực.

Ngay lúc anh ta hứng thú dâng trào, tôi rút ra một tờ kết quả siêu âm màu ném trước mặt.

“Chồng ơi, em có thai rồi, là con trai.”

“Thật á?”

Đinh Tuấn mừng rỡ như điên, cầm bản siêu âm lên xem tới xem lui.

Tôi lại đưa thêm một tờ xét nghiệm máu – kết quả hiển thị thai nhi là nam.

“Em tốn tiền kiểm tra riêng đấy. Chờ sinh là biết thôi, bác sĩ còn có thể sai chắc?”

Mấy thứ này đều là giấy tờ giả tôi đặt làm trên mạng.

“Không, anh vui quá nên hơi ngỡ ngàng thôi!”

Nhìn thấy nét mặt mừng rơi nước mắt của anh ta, tôi chỉ thấy buồn nôn.

Đinh Tuấn tuy không phải kiểu coi thường con gái, nhưng rõ ràng là rất coi trọng con trai.

Trước đây ly hôn với Lâm Xuân cũng vì chuyện con cái.

Lâm Xuân không chịu sinh thêm, mà Đinh Tuấn với mẹ anh ta thì cứ một hai đòi có con trai. Hai ngày cãi vặt, ba ngày cãi to, tình cảm tốt mấy cũng bào mòn sạch.

Rồi ly hôn, tìm tôi làm người thế thân.

Lúc biết rõ mọi chuyện thì tôi đã gần sinh rồi.

Sau khi Niên Niên chào đời, Đinh Tuấn hơi thất vọng, nhưng thái độ với con bé cũng tạm ổn.

Dù sao tôi còn trẻ, khỏe mạnh, có thể sinh thêm.

Ra khỏi tháng cữ, anh ta với mẹ bắt đầu thay phiên hối thúc tôi đẻ đứa thứ hai.

Tôi từ chối thẳng thừng.

Con còn nhỏ, mẹ chồng không chịu trông, tôi sao sinh thêm được?

Đến khi Niên Niên lên hai thì phát hiện bất thường, chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, tôi càng không có ý định sinh nữa.

Giờ thấy tôi mang thai mà lại là con trai, Đinh Tuấn mừng như bắt được vàng.

Anh ta định gọi điện báo tin vui cho bố mẹ, tôi liền ngăn lại:

“Chờ thêm thời gian cho thai ổn định rồi hãy báo, tránh để ba mẹ lo lắng.”

Đinh Tuấn ngoan ngoãn cất điện thoại.

Anh ta cúi đầu hôn tôi một cái rõ kêu.

Tôi giả vờ cười đáp lại.

Anh ta bỗng trở nên quan tâm ân cần, thái độ tốt hơn trước gấp mấy lần.

Vài hôm sau, khi tôi đã chuẩn bị xong tâm lý, tôi mang một xấp ảnh đã rửa ném lên người anh ta.

Trong ảnh là cảnh Đinh Tuấn và Lâm Xuân ôm ấp thân mật, ra vào khách sạn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...