Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Hoa Rơi Cung Cấm
Chương cuối
11
Bệnh tình của mẫu thân cuối cùng cũng được khống chế, song thân thể vẫn vô cùng hư nhược.
Để mưu sinh, ta mở một quán trọ nhỏ trong trấn.
Hôm ấy, lúc bưng thức ăn ra, bất ngờ có người gọi giật lại:
“Tiểu Hồng?”
Ta ngoảnh đầu, là một người quen cũ — Trần Chấn, cựu thuộc hạ của Lý Dục An, cũng từng là tiền bối của ta.
“Trần tiền bối? Sao người lại ở đây?”
Thấy rõ dung mạo ông, ta vô cùng kinh ngạc.
“Tam hoàng tử sai ta liên lạc với thế lực nơi biên ải. Lão hoàng đế sắp không trụ được nữa, hắn chuẩn bị tranh quyền cùng Thái tử.”
Nghe đến đó, ta thoáng sững sờ — thì ra Lý Dục An lại âm thầm mưu tính nhiều đến thế.
Trần Chấn rít một hơi thuốc sâu, đoạn chậm rãi nói tiếp:
“Ta còn lấy làm lạ sao không thấy ngươi, đoán chắc hắn đã giấu ngươi đi, không muốn để ngươi bị cuốn vào.”
“Lần trước Tam hoàng tử bị bắt, nếu không phải Thái tử dùng tính mạng của ngươi uy hiếp, mấy kẻ thích khách tầm thường kia sao có thể bắt được hắn.”
Nói đoạn, trong mắt Trần Chấn ánh lên chút cảm khái.
Còn ta, đứng ngây tại chỗ, lòng dậy sóng — tất cả những điều này, hắn chưa từng nói với ta một lời.
“Đừng quá ngạc nhiên, Tiểu Hồng. Tên tiểu tử đó chỉ giỏi cứng miệng, chẳng qua là sợ ngươi lo lắng nên mới giấu.”
Những gì ông nói phía sau, ta không còn nghe rõ.
Trong đầu ta chỉ văng vẳng câu nói: “Nếu không phải Thái tử dùng ngươi uy hiếp...”
Phải rồi, thế nên hắn mới hận Thái tử thấu xương. Thế nên khi thấy ta đứng dưới trướng kẻ thù, hắn mới mất khống chế.
...
Chưa được bao lâu, từ kinh thành truyền đến tin tức — lão hoàng đế băng hà, thánh chỉ mãi chưa hạ.
Khách nhân trong quán ngày một đông, lời đồn cũng theo đó lan nhanh. Người người đều nói Tam hoàng tử tập hợp binh mã, quyết chiến đoạt vị, cùng Thái tử tranh đoạt sinh tử.
Vài ngày sau, lúc ta đang rót trà, chợt nghe bên bàn cạnh có người nói:
“Này, nghe gì chưa? Cuối cùng ngôi vị ấy rơi vào tay ai?”
“Ta vừa từ kinh thành về, tin mới nhất — Tam hoàng tử tranh quyền thất bại, bị một kiếm xuyên tim, thật là đáng tiếc.”
Lời vừa dứt, ấm trà trong tay ta rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh.
12
Ta như cái xác không hồn bước về, cơn đau lồng ngực dâng trào không cách nào kiềm nén.
Trong cơn mê man, một chiến mã lao vút tới, chưa kịp tránh thì một bàn tay to lớn đã kéo ta vào lòng.
Quay đầu lại, vừa nhìn vào đôi mắt quen thuộc ấy, ta đã nghẹn ngào không thốt nên lời.
Lý Dục An.
Ánh mắt hắn nhìn ta như mang theo ý cười, nghiêng đầu thấp giọng:
“Đang vì ta mà đau lòng sao?”
Trên đường về, hắn kể lại mọi chuyện những ngày qua.
Hoàng đế băng hà, hắn và Thái tử giằng co mấy ngày, cuối cùng Thái tử thất thế bỏ trốn.
Vì lo cho ta, hắn đích thân tới trấn này tìm.
Tình thế chưa ngã ngũ, nên tất cả những gì lan truyền bên ngoài đều là tin giả.
Hắn nói qua loa về những hiểm nguy, nhưng trong lòng ta lại dâng lên cảm giác vô lực sâu sắc. Hồi lâu mới khe khẽ nói:
“Ngươi không sao là tốt rồi.”
Đêm ấy, Lý Dục An ở lại trong tiểu viện nhà ta. Hắn đối với ta cũng không kiêng dè, vừa vào phòng liền bắt đầu thay y phục.
Nhìn tấm lưng rắn rỏi, cơ bắp rõ ràng, ta không khỏi nhớ lại đêm điên cuồng năm ấy, vội nuốt nước bọt rồi lúng túng chạy ra ngoài.
Gió đêm se lạnh, ta ngồi trước thềm. Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Tưởng là Lý Dục An, nhưng vừa quay đầu thì một mảnh vải ẩm bất ngờ bị chụp lên miệng ta. Chưa kịp kêu, trước mắt đã tối sầm.
...
Khi tỉnh lại, một lưỡi kiếm dài kề sát cổ, còn Lý Dục An đang bị khống chế không xa, cưỡng ép trấn định:
“Đừng làm tổn thương nàng, ngươi muốn gì ta đều có thể cho.”
Ngay sau đó, tiếng cười điên loạn của Thái tử vang lên sau lưng:
“Hay lắm, vậy ta muốn ngôi vị hoàng đế, ngươi cho không?”
Lúc ấy ta mới hoàn toàn tỉnh táo, cố đè nén cơn hoảng:
“Lý Dục An, ngươi không được hồ đồ.”
Một khi giao long ấn, hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhưng hắn lại không hề do dự, lạnh nhạt lên tiếng:
“Được, ta cho ngươi.”
Nói rồi, hắn lấy ra ngọc tỷ — vật tượng trưng cho thiên tử.
Chỉ cần cầm được ngọc tỷ, là nắm giữ đại quyền binh mã. Nếu Thái tử vào được kinh, liên kết với cấm quân, ta và Lý Dục An tất sẽ vạn kiếp bất phục.
Trên đường, chúng ta đều bị áp giải nhốt vào ngục. Lý Dục An bị tra khảo, toàn thân thương tích chằng chịt, tay chẳng rõ là gãy hay trật khớp, mềm nhũn buông xuống.
Trong xe ngục chao đảo, hắn tựa vào góc, lặng lẽ nhìn ta.
Qua song sắt, ta trông thấy thương tích đầy mình của hắn, lòng thắt lại.
Hắn như nhìn thấu tâm tư của ta, cất giọng trầm thấp trấn an:
“Không sao đâu.”
Nói rồi, đôi mắt hắn thoáng hoe đỏ:
“Ta chỉ nghĩ… chỉ gãy một tay thôi đã đau đến như thế. Khi ấy nàng mất đi một cánh tay, hẳn là đau lắm… Khinh Hồng… ta xin lỗi.”
Ta chỉ nhẹ lắc đầu:
“Ta cũng liên lụy ngươi rơi vào bẫy, coi như chúng ta hòa nhau.”
Nhưng hắn lại kiên quyết lắc đầu, ánh mắt kiên định:
“Đây là món nợ ta nợ nàng… nhất định phải trả.”
Lời còn chưa dứt, một đội nhân mã bất ngờ từ bốn phía ập đến, chặn đứng xa giá của Thái tử.
13
Thái tử để lộ hành tung, liền bị đại quân do Lý Dục An sớm mai phục nhất cử vây bắt, thiên hạ bình định, tân quân đăng vị đã là điều không thể thay đổi.
Giữa đêm tối, sau khi vết thương được sơ cứu qua loa, hắn đưa tay về phía ta:
“Khinh Hồng, nếu nàng nguyện ý, ta muốn dùng ngôi vị hoàng hậu để bù đắp tất cả, được không?”
Nhìn bàn tay hắn đưa tới, ta lại do dự.
Hồi lâu, ta chỉ khẽ lắc đầu:
“Mẫu thân còn đang đợi ta trở về.”
Kinh thành quá xa, đường xá vất vả, thân thể người e là chịu chẳng nổi.
Lý Dục An không đáp lời, chỉ im lặng như đang suy nghĩ điều gì. Khi ta xoay người định rời đi, hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay ta:
“Vậy thì… ta cùng nàng trở về.”
Ta còn chưa kịp hiểu, hắn đã đưa tay bế bổng ta lên ngựa, thản nhiên quay đầu hồi trấn.
Khi ta hỏi đến chuyện ngai vàng, hắn chỉ cười thần bí:
“Đế vương nào lại chẳng có một con rối thế thân, nàng nói xem?”
...
Lý Dục An chẳng khác gì hòa làm một với cuộc sống thường nhật nơi nhà ta, nhóm bếp nấu cháo, chẻ củi gánh nước đều thuần thục, còn cùng dân làng cười nói thân thiết.
Ai mà ngờ được, người được dân trấn gọi thân mật là Tiểu An kia, thực chất lại chính là đương kim thiên tử.
Tuy bệnh tình của mẫu thân có dấu hiệu thuyên giảm, nhưng cuối đông giá buốt, người đã sớm lao lực nhiều năm, bệnh cũ chồng chất, cuối cùng vẫn không thể qua khỏi mùa đông ấy.
Ta ngơ ngẩn lo liệu tang sự. Sau khi mọi việc qua đi, Lý Dục An chỉ lặng lẽ ôm lấy ta, vuốt mái tóc dài của ta, từng lần, từng lần dịu dàng.
Hắn nói:
“Cùng ta về đi, nàng là hoàng hậu duy nhất của ta.”
Lời hứa của đế vương, thiên hạ có ai không động lòng?
Nhưng ta im lặng thật lâu, cuối cùng lại đẩy hắn ra.
Ánh mắt hắn mang theo tổn thương nhìn ta:
“Nàng vẫn còn trách ta sao?”
Lần đầu tiên, ta nghiêm túc đối diện ánh mắt hắn, chậm rãi nói:
“Lý Dục An, cung tường quá cao…”
Ta không muốn cả đời giam mình giữa lầu son gác ngọc.
14
Lý Dục An cho ta thời gian suy nghĩ. Trước khi rời đi, hắn ngồi trên ngựa ngoái nhìn lại:
“Khinh Hồng, bất luận nàng nghĩ thế nào, ngôi vị hoàng hậu… vĩnh viễn để dành cho nàng.”
Từ đó, ta và hắn, một người về đông, một kẻ hướng tây.
Triều đại đổi dời, ta theo dòng người thiên cư chu du khắp nơi, từng ngắm hoa xuân miền Giang Nam, cũng từng thấy tuyết trắng nơi biên tái.
Chỉ là, lòng vẫn chẳng thể đầy. Đêm về, trong thinh lặng, lại mơ thấy bóng dáng cô độc ấy.
Chốn cao điện lắm lang sói, một mình hắn liệu có thể chống đỡ được bao lâu?
Nửa tháng sau, bất ngờ có tin truyền về từ kinh thành — đế quân mắc bệnh ngặt, hôn mê suốt ngày đêm, sinh tử khó lường.
Ta cuống quýt quay lại kinh thành, hoàng cung khi ấy đã bị đoàn ngự y vây kín tầng tầng lớp lớp.
Đêm khuya, ta men theo cửa sổ lẻn vào tẩm điện của Lý Dục An. Nhưng mới bước được mấy bước, thân thể đã bị một đôi tay mạnh mẽ chế trụ.
“Ngươi không bệnh?”
Ta bối rối một thoáng, ngạc nhiên quay đầu lại.
Trong bóng tối, một tiếng cười trầm thấp vang lên:
“Nếu không giả bệnh… sao có thể lừa nàng trở về?”
“Khinh Hồng của ta — hoàng hậu của ta.”
[ TOÀN VĂN HOÀN ]