Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Mộng Cũ Dư Hương
Chương 2
05
“Phụ thân tuổi tác đã cao, không cần vì sản nghiệp Tống gia mà bận lòng nữa.”
“Hoàng thượng đã hứa sẽ cho ta tự do xuất cung, tiếp tục hành thương như xưa.”
“Về phần hồi môn, tự ta chuẩn bị là được.”
Hắn lập tức cuống lên:
“Cái gì? Con là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể ra vào cung tùy tiện? Dù Hoàng thượng cho phép, đám triều thần cũng sẽ không chấp nhận!”
“Một cô nương lớn đầu như con, sao lại chẳng biết tự lượng sức mình. Hoàng thượng chẳng qua chỉ đang thử con thôi, con sao có thể coi là thật?”
“Mau giao lệnh gia chủ ra đây! Dù con với ta tình nghĩa nhạt phai, làm phụ thân, ta cũng chẳng để con thiệt thòi bạc tiền!”
Nhiêu đó năm trôi qua, Bạch Lãng vẫn ngu ngốc như xưa.
Hắn là con rể cưới vào, thấy mẫu thân ta chỉ có mình một nữ nhi, liền ôm mộng chiếm đoạt toàn bộ gia sản, tìm trăm phương nghìn kế dụ dỗ người.
Mẫu thân tình đầu vừa chớm, chết sống cũng muốn lấy hắn.
Lúc ban đầu, hai người cũng từng cầm sắt hòa ca.
Cho đến khi ông ngoại bà ngoại lần lượt qua đời, thiếp thất bụng bầu đến cửa gây hấn, khiến mẫu thân uất nghẹn mà sinh non, băng huyết không ngừng, ngày ngày rơi lệ, chẳng bao lâu thì u sầu mà mất.
Khi ấy ta mới lên năm, ôm xác mẫu thân khóc đến khàn cổ, còn hắn thì sốt ruột tát ta một cái:
“Khóc khóc cái gì, ồn chết đi được!”
Hắn ôm lấy thiếp yếu liễu đào tơ, bế đứa trẻ chưa đầy tuổi, dáng vẻ vênh váo chẳng gì sánh bằng.
Ta ôm bên má đỏ bừng, chẳng hiểu sao hắn lại thay đổi như thế.
Hắn giữ lấy lệnh gia chủ, tự cho mình từ nay chính là chủ nhân chân chính của Tống gia.
“Nếu không phải Tống Nhiễm Nhiễm ngu ngốc lại lắm tiền, ta sao chịu buông nam nhi chí khí, cam nguyện làm con rể vào ở rể, còn để chính thê của ta phải chịu thân phận thiếp?”
“Sự thật nói cho ngươi biết, ta với Nhụy nương chưa từng hòa ly. Nói theo lẽ thường, Tống Nhiễm Nhiễm chỉ là thiếp thất, ngươi chẳng qua là thứ nữ.”
“Ngươi tốt nhất nên an phận một chút, bằng không, ta cũng không dám chắc ngươi có bất trắc gì không — chẳng may trượt chân rơi sông, bị lạc đường, hay từ trên cây ngã xuống cũng nên.”
Ánh mắt hắn nhìn ta ngập tràn căm ghét và chán ghét.
Trong lòng hắn, việc làm con rể vào nhà là nỗi nhục lớn nhất đời hắn — thân là tú tài, lại bị người đời cười nhạo. Mà ta, với thân phận của mình, lại giống như chiếc gương nhắc nhở hắn mỗi ngày về mối sỉ nhục đó.
Ta từng thề, sẽ có một ngày, tự tay đuổi hắn ra khỏi Tống gia, khiến hắn sống không bằng chết, chết cũng chẳng được yên thân.
Chỉ tiếc, lề lối thế gian ràng buộc, trói chặt tay chân ta.
Nếu ta dám đứng ra bất kính với cha mình, thì không còn ai trong thiên hạ dám làm ăn cùng Tống gia nữa.
Việc duy nhất ta có thể làm, là buộc hắn chọn một trong hai:
Hoặc đoạn tuyệt phụ tử với ta, đừng mơ động đến một phân tài sản của Tống gia.
Hoặc ngoan ngoãn ở lại Tống phủ, cắt đứt với Nhụy nương và Bạch Trừng.
Hắn từng phản kháng:
“Trừng nhi là đệ đệ của con! Sao con có thể mặc kệ nó?”
“Ta không có đệ đệ. Đệ đệ của ta, ba tháng trong bụng mẫu thân đã bị thiếp thất của ngươi hại chết rồi.”
Hắn nâng niu Bạch Trừng như châu như ngọc.
Nhưng liệu hắn có từng nhớ đến đứa bé còn chưa kịp ra đời ấy, một lần nào chăng?
06
Ta hận hắn vô tình bạc nghĩa, sao có thể để hắn sống yên ổn suốt đời?
Ta đem Nhụy nương và Bạch Trừng giấu tại trang viện, mặc cho hắn giả bệnh, phát giận, ta cũng chưa từng hé nửa câu về tung tích của hai kẻ ấy.
Còn hắn, bị ta giam lỏng tại Tống phủ, ba bữa cơm chỉ có rau dưa lạt miệng, áo rách cũng phải tự vá, mỗi sớm đều phải quỳ trước linh vị mẫu thân ta, dập đầu tạ tội.
Rốt cuộc chịu không nổi, vào một chiều chạng vạng, hắn kề dao găm vào thắt lưng ta.
“Tống Oanh Oanh, ta muốn ra phủ.”
Khóe môi ta khẽ nhếch, hiện lên một tia trào phúng:
“Ngươi nghĩ kỹ chưa? Một khi đã ra khỏi Tống phủ, sống chết mặc kệ.”
“Lỡ như không may trượt chân rơi sông, hay là lạc đường mất tích, hoặc từ trên cây ngã xuống… ta sẽ không thu nhặt xác cho ngươi đâu.”
Hắn lập tức co vòi.
Dẫu gì hắn cũng biết ta trắng đen đều có người, chỉ một câu lơ đãng là có thể khiến hắn mất mạng.
Ta giữ hắn lại chẳng qua để giữ thể diện, để người ngoài thấy Tống phủ hòa thuận, cho việc buôn bán thêm phần hanh thông.
Hắn tức tối mắng chửi:
“Lão tử muốn ăn thịt! Lão tử muốn gặp Trừng nhi! Lão tử muốn ngủ với đàn bà!”
“Si tâm vọng tưởng.”
Ta cười khẩy một tiếng, lập tức sai gia đinh trói hắn lại, đánh cho một trận đến ba ngày không xuống nổi giường.
Nay, nghe nói ta sắp nhập cung, hắn lại bắt đầu lớn gan.
Có lẽ là do Nhụy nương mua chuộc hạ nhân, truyền thư báo tin dữ.
Trưởng nữ nhà Binh bộ Thượng thư ra ngoài du xuân, gặp mưa lớn phải tá túc qua đêm tại trang viện.
Bạch Trừng dưới sự xúi giục của Nhụy nương, nửa đêm leo tường vào phòng tiểu thư họ Lý, định giở trò cũ – gạo nấu thành cơm, nhằm mượn cửa cao trèo lên.
Phải nói, hắn quả là hảo nhi tử của Bạch Lãng, mưu kế leo cao chẳng khác gì nhau.
May mà nhũ mẫu bên cạnh cô nương họ Lý cảnh giác, chưa để tên háo sắc ấy đắc thủ.
Bạch Trừng bị tống vào ngục, Nhụy nương chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng tìm đến Tống phủ cầu cứu.
Bạch Lãng đang lúc tiến thoái lưỡng nan, thấy ta sắp thành Hoàng hậu, trong tay có quyền có thế, thân là Quốc trượng, hắn bỗng có thêm vài phần khí khái.
Hắn vội vã muốn đến nha môn bảo lãnh Bạch Trừng, còn mưu đồ ép gả tiểu thư Thượng thư phủ cho hắn.
Chỉ tiếc, tính toán sai cả rồi.
“Hoàng thượng đã mở kim khẩu, lời nói ra như đinh đóng cột, không bao giờ nuốt lại.”
“Ta là mẫu nghi thiên hạ, đồng thời cũng là đương gia Tống gia.”
“Sao, phụ thân là đang nghi ngờ thánh ý của Hoàng thượng chăng?”
Thái giám truyền chỉ còn chưa rời đi, phía sau còn dẫn theo một đội Kim Ngô vệ — rõ ràng là tới để giúp ta giữ thể diện.
Lời còn chưa dứt, trường đao của Kim Ngô vệ đã tuốt ra khỏi vỏ, đồng loạt chỉa thẳng vào Bạch Lãng.
Hắn sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, quỳ sụp xuống đất:
“Không... không dám.”
Hừ.
Nếu hắn thật lòng lo cho Bạch Trừng, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy?
Ta đã nhìn thấu rồi.
Trong lòng hắn, từ đầu đến cuối, người quan trọng nhất luôn là… chính hắn.
Ta cho người đưa hắn trở về giam lại trong tiểu viện, còn mình thì bắt đầu tính toán hồi môn.
Tuy rằng trong lòng chẳng muốn bỏ ra lấy một đồng, nhưng mặt mũi vẫn phải giữ cho ổn thỏa.
Ai ai cũng nói, một bước vào cung, sâu tựa biển. Tiền bạc không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì nhất định là vạn vạn không xong.
Thôi thì… nhẹ nhàng mang theo năm vạn lượng bạc nhập cung vậy.
07
Canh ba giữa đêm, Tiêu Tử Cẩm lại trèo cửa sổ chui vào phòng ta.
...
Đường đường là một đấng quân vương, thế mà hết lần này đến lần khác đều chẳng đi lối chính đạo.
Tiêu Tử Cẩm từ phía sau vòng tay ôm lấy ta, giọng điệu mềm nhũn như làm nũng:
“Tỷ tỷ, trẫm nhớ nàng rồi.”
Kỳ lạ thay.
Cứ đến đêm là hắn lại trở nên nhiệt tình quá mức.
Ta làm bộ e thẹn:
“Thầy thuốc dặn rồi, ba tháng đầu không nên động phòng.”
“Trẫm chỉ chạm một chút, tuyệt không làm gì khác.”
Hắn khẽ vuốt lọn tóc bên tai ta, mùi long diên hương nhè nhẹ lan tỏa quanh chóp mũi, khiến tim ta đập loạn, lòng rối như tơ vò.
Lời từ chối đến bên miệng lại không thốt ra được. Dù sao chuyện thành thân giữa ta và hắn cũng đã là chuyện đã định, ta – một “quả phụ” – dường như không cần quá mức giữ gìn nữa.
Lúc ta còn đang lưỡng lự, thì hắn đã chẳng chờ thêm được nữa.
Bàn tay chui vào trong lớp y phục, chuẩn xác mà nắm lấy nơi đầy đặn.
Ta giật nảy người, hít mạnh một hơi — đây là trải nghiệm ta chưa từng có.
Thì ra, thân thể ta lại mẫn cảm đến vậy.
“Tỷ tỷ, mềm thật đấy.”
Hai vành tai ta lập tức đỏ bừng, giọng nói cũng dần không còn giống mình.
“Ngươi... ngươi nhẹ một chút.”
“Cái, cái chỗ đó cũng...”
“Tiêu Tử Cẩm, đủ rồi đấy.”
...
Dù chưa bước qua giới hạn cuối cùng, nhưng những gì nên nhìn cũng nhìn rồi, nên chạm cũng đã chạm qua.
Ta cũng không chịu thua, nhẹ nhàng nắm lấy — đến lượt hắn hít sâu một hơi.
“Tỷ tỷ, đêm nay là không định ngủ rồi, phải không?”
“Muốn...”
Cảm nhận được biến hóa của hắn, ta bỗng hoảng hốt rụt tay lại nhanh hơn ai hết.
Nghe nói lần đầu sẽ rất đau, ta thật chưa chuẩn bị sẵn sàng.
May mà hắn dần bình tĩnh lại, giúp ta chỉnh lại áo xiêm, ôm ta vào lòng, thỏa mãn mà nhắm mắt.
Không đúng lắm… hắn không tranh thủ đêm khuya quay về hoàng cung hay sao?
Đêm nào cũng không về, đây đâu phải là phẩm hạnh mà một hoàng đế nên có?
Nhưng ta đẩy không nổi, gọi cũng chẳng dậy, đành để cơn buồn ngủ cuốn tới, rúc trong lòng hắn mà thiếp đi.
Lại một ngày nắng rực rỡ, Tiêu Tử Cẩm lờ mờ mở mắt ra.
“Thứ lỗi, đêm qua là trẫm thất lễ.”
Giọng hắn xa cách, lạnh nhạt, như thể kẻ đêm qua dây dưa trằn trọc cùng ta chẳng phải hắn.
Một nỗi tủi thân vô cớ dâng lên trong ngực.
Ta nghiêng đầu sang bên, mang theo chút mũi nghẹt:
“Không sao.”
Quả thật, trong lời thoại của kịch bản đều không nói sai.
Nam nhân trên giường thì nóng bỏng như lửa, xuống giường rồi lại lạnh nhạt như băng.
Hắn xoay vai ta lại, ánh mắt nghiêm túc:
“Nàng làm sao thế?”
“Ta không sao.”
Ta cúi đầu giận dỗi, hắn lại cúi người hôn lên đôi môi đang chu ra tức giận của ta.
...
Ta chưa đánh răng!
Hắn cũng chưa đánh răng!
Hồi lâu sau, hắn mới buông ta ra.
“Xin lỗi, đêm qua là trẫm quá bốc đồng.”
Bị hắn hôn đến choáng váng, ta cũng hôn đến mềm lòng, giận dỗi chẳng còn bao nhiêu.
Hắn nhân lúc đó đổi sang chuyện khác:
“Chuyện của đệ đệ nàng...”
“Hoàng thượng không cần vì hắn mà che giấu. Cô nương họ Lý vô tội biết bao, hôm nay lâm vào bước này, đều là do hắn gieo gió gặt bão.”
Hắn im lặng không đáp.