Một Đoạn Tình, Xin Buông

Chương 3



Nhân viên cửa hàng do dự một chút rồi mở miệng:

“Tôi thấy… cô Lâm không sai.”

Cảnh sát hỏi: “Cô là?”

“Tôi là nhân viên của cửa hàng này.” Cô ấy nuốt nước bọt.

Quản lý phụ trách hôn lễ cũng bước ra, cắn răng:

“Đúng, cảnh sát. Chúng tôi ở đây từ đầu. Chính họ mới đến gây sự. Cô Lâm chỉ đến hủy hôn lễ, sau đó bị chọc giận… quả thực là họ quá đáng.”

Nghe vậy, Lục Uyển lập tức đỏ mắt:

“Các người nói bậy! Nhất định là nhận tiền của cô ta mới bênh vực!”

Nhân viên lạnh giọng:

“Cô nói thế là không đúng rồi.”

“Cửa hàng có camera giám sát, ai gây sự trước, nhìn một cái là rõ.”

“Hơn nữa tôi đã nhắc rồi, bộ lễ phục đó không phải của cửa hàng, mà là đồ riêng của cô Lâm. Cô không được chạm vào, chính cô cứ ép mặc thử, làm hỏng cả khóa kéo.”

Quản lý cũng hừ lạnh:

“Tôi làm nghề cưới hỏi mười năm, lần đầu thấy có người dắt tiểu tam đến phá đám tân nương trước hôn lễ. Thế còn gì là không bắt nạt người ta?”

 

6.

Nghe xong các lời chứng, sắc mặt cảnh sát dịu đi phần nào.

“Tôi nghĩ đôi bên đều có hiểu lầm. Hôm nay dừng lại ở đây, mọi người nên hòa giải.”

“Hòa giải?” Lục Uyển lập tức nhảy dựng, nước mắt vòng quanh, gào lên:

“Không công bằng! Cô ta vu khống, bôi nhọ, còn đánh tôi! Phải bắt cô ta lại!”

Nghe vậy, tôi không nhịn được cười khẽ, như thể nghe chuyện nực cười nhất đời.

“Lục Uyển, thôi ngay cái trò tỏ vẻ đáng thương đi.”

“Có phải bịa đặt hay không, mọi người đều rõ cả. Cô dám nói cô không muốn thay thế tôi, để cưới Cố Ngôn Thâm?”

Cô ta á khẩu, mắt hoảng loạn.

Tôi chậm rãi bồi thêm một nhát dao:

“Còn nữa, nếu thật sự thấy tôi đánh cô, uất ức lắm, thì cứ đi bệnh viện kiểm tra đi.

Yên tâm, viện phí tôi lo.”

“Khụ.” Viên cảnh sát đứng bên ho khẽ một tiếng, lên tiếng xoa dịu bầu không khí:

“Đã nói rõ cả chuyện chi phí chữa trị rồi, thì việc này… cơ bản cũng không có gì nghiêm trọng.”

Anh ta dừng một nhịp, nhìn sang Cố Ngôn Thâm, giọng nhắc khéo:

“Hôn nhân là tự do, nhưng làm người làm việc vẫn nên giữ đạo đức, đừng để thiên hạ chỉ trỏ sau lưng.”

Mặt Cố Ngôn Thâm thoáng chốc khó coi.

Thấy tôi không sứt mẻ gì, Lục Uyển tức phát điên, bất ngờ túm lấy cánh tay một cảnh sát, la hét lắp bắp:

“Các anh không được đi! Cô ta điên rồi, cô ta thật sự sẽ giết tôi!”

“Mẹ cô ta là đồ thần kinh, cô ta cũng vậy! Cô ta phát điên lên thì chuyện gì cũng làm được!”

Không khí chợt lạnh toát, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

Sắc mặt Cố Ngôn Thâm đột nhiên đổi hẳn, quay đầu quát: “Lục Uyển, cô nói linh tinh cái gì?!”

Tô Du cũng nổ tung: “Mẹ cô nói cái quái gì vậy?!”

Còn tôi như chốc lát mất tiếng, đứng sững, nhìn chằm chằm Cố Ngôn Thâm.

“Không ngờ ngay cả chuyện này cô ta cũng biết.” Tôi nói khẽ, nhưng giọng đầy gai. “Hóa ra với cô ta, anh chẳng giữ bí mật gì cả.”

Anh cuống lên: “Không phải anh nói, anh chưa từng nhắc đến…”

“Không quan trọng.” Tôi mỉm cười, cắt ngang.

Tôi quay sang nhìn Lục Uyển, ánh mắt trầm lạnh:

“Ừ thì sao? Đã biết tôi là con của người ‘bệnh thần kinh’, vậy cô càng phải cẩn thận. Dù gì, ai biết bao giờ tôi phát điên đâu?”

Giọng tôi rất bình thản, nhưng ánh mắt như lưỡi dao băng chém thẳng vào tim cô ta.

Mặt Lục Uyển tái mét, người lùi lại, giây sau xoay người định chạy.

Tôi chộp lấy cánh tay cô ta.

“Muốn chạy?” Tôi cười lạnh. “Nợ cái váy cưới, tôi còn chưa tính với cô.”

Cô ta hét thất thanh, ra sức giằng ra, run lẩy bẩy: “Tôi đền, tôi đền không được sao?!”

Tôi buông tay, giọng lạnh băng:

“Được. Tám mươi tám vạn, mai vào tài khoản.”

Lục Uyển như bị sét đánh, trừng mắt: “Cô nói gì?!”

Cô ta hốt hoảng quay sang Cố Ngôn Thâm, giọng the thé:

“Anh Cố, anh nghe chưa? Cô ta cố tình làm khó em! Em chỉ thử có một chút, cô ta đã tống tiền!”

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta, rồi lại nhìn Cố Ngôn Thâm, khóe môi mím cười mà giọng nhạt đến đáng sợ:

“Bộ giá y này là bà nội tôi, trước khi qua đời, tự tay khâu từng mũi.”

“Anh nói xem, nó có đáng tám mươi tám vạn không?”

Sắc mặt Cố Ngôn Thâm cứng lại mấy giây, cuối cùng trầm giọng:

“Ngày mai chuyển tiền vào thẻ của Lâm Nhiễm.”

“Anh Cố?!” Lục Uyển trố mắt nhìn anh ta.

Tôi cười nhạt, chậm rãi: “Hiếm thấy đấy, Tổng Cố. Lần đầu đứng về phía tôi.”

Nói xong, tôi kéo Tô Du quay lưng bỏ đi.

Vừa bước ra cửa, Cố Ngôn Thâm đã đuổi theo.

“Nhiễm Nhiễm, chuyện của mẹ em, anh thề không phải anh nói! Anh chưa từng muốn làm em tổn thương.”

Tôi không dừng bước, cũng chẳng ngoảnh lại: “Thì sao?”

“Về mà dỗ ‘tân nương’ của anh đi, Tổng Cố.” Tôi khẽ nói,

“Dù sao, ngày mai hai người còn phải kết hôn.”

 

7.

Tôi đứng trước gương trong nhà vệ sinh, lau vết máu rịn trên trán, Tô Du bên cạnh tức đến dậm chân.

“Má nó, biết sớm Cố Ngôn Thâm là loại đàn ông cặn bã thế này, năm xưa cậu đã chẳng nên cứu hắn! Cậu vì hắn trả giá nhiều như thế, đổi lại là cái thứ này à?!”

Tôi cụp mắt, chấm sát khuẩn lên vết thương từng chút một, như chẳng hề thấy đau.

“Thôi, Du Du, giận vì cái đồ đó, không đáng.”

Tôi nói khẽ, giọng mang một thứ mỏi mệt khó gọi tên.

Năm mười tuổi, mẹ tôi vì bố ngoại tình mà mất kiểm soát, dùng dao gọt hoa quả rạch ông ta, cuối cùng tự kết liễu trong bồn tắm.

Ngày đưa tang, bố không đến.

Chỉ để lại một lá thư: “Tôi sẽ không nuôi cô. Tôi sợ cô rồi sẽ giống mẹ cô, lúc nào đó đâm tôi một nhát.”

Ông quay lưng bỏ đi, từ đó không xuất hiện nữa.

Tôi bị đưa đến ở với bà nội. Bà nói tôi không phải đứa trẻ không ai thương.

Nhưng những năm ấy, chẳng ai muốn chơi với tôi, thầy cô cũng luôn nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác.

Tôi đánh nhau, trốn học, trên mặt lúc nào cũng viết hai chữ “lạnh lùng”.

Hôm đó, ở đầu ngõ, tôi thấy mấy thằng oắt con vây đánh một cậu con trai.

Cậu ôm chặt chiếc cặp, sống chết không buông.

Tôi lao tới, đánh đuổi lũ đầu gấu.

Cậu ngẩng đầu lên, mặt mày bầm dập, nhưng cười sáng như nắng:

“Cảm ơn cậu. Tớ là Cố Ngôn Thâm, cậu tên gì?”

Tôi đưa cậu về nhà bà, bôi thuốc, nấu một bát cháo.

Vừa ăn cậu vừa nói: “Cậu là cô gái ngầu nhất tớ từng gặp.”

Nhiều năm sau, chúng tôi tái ngộ.

Anh mặc vest đứng trước cửa kính sát đất, đưa cho tôi một bó hướng dương: “Lâm Nhiễm, anh thích em. Làm bạn gái anh nhé.”

Tôi do dự.

Tôi sợ mình sẽ như mẹ, bị tình yêu hủy hoại.

Càng sợ sẽ hủy hoại anh.

Nhưng anh nắm tay tôi: “Anh không phải bố em. Anh sẽ không bỏ rơi em. Anh sẽ che chở em cả đời.”

Tôi đã tin.

Giờ nghĩ lại, thật nực cười.

Tô Du ngồi phịch xuống sofa, tu một ngụm rượu, nghiến răng chửi:

“Hắn là súc sinh đội lốt người. Không, còn không bằng súc sinh!”

Tôi nhếch môi, cụng ly với cô ấy: “Kính đàn ông cặn bã, chúc hắn sau cưới hạnh phúc.”

Chúng tôi uống suốt một đêm, đến tận bình minh.

Sáng hôm sau tỉnh lại, điện thoại bật lên hai thông báo ngân hàng.

Một khoản 88 vạn, ghi chú: bồi thường lễ phục.

Khoản còn lại do Cố Ngôn Thâm chuyển.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ:

Xin lỗi.

Tôi nhìn màn hình mấy giây, ngón tay lướt qua dãy số, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai.

Tô Du ghé mắt nhìn, lập tức tròn mắt:

“Ôi đệt! Năm triệu?! Nhiễm Nhiễm, đừng có xúc động mà trả lại đấy!”

Tôi nhét điện thoại vào túi: “Yên tâm, tất nhiên không.”

“Đây là thứ tôi đáng được nhận.”

Tôi vốn nghĩ, Lục Uyển sẽ khoe rầm rộ về hôn lễ trên vòng bạn bè—

nhẫn kim cương, váy trắng, và Cố Ngôn Thâm đứng đợi cuối thảm đỏ.

Không ngờ, chưa đợi cô ta đăng gì, đã nghe tin—

Cố Ngôn Thâm bỏ trốn trước giờ cưới.

Chương trước Chương tiếp
Loading...