Mười Một Năm Không Tên

Chương cuối



11

Đêm đó về ký túc xá, tôi mới có thời gian mở điện thoại.

Màn hình nhấp nháy vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ mẹ.

Tôi lần lượt đọc:

【Tống Đại Muội, mày mọc cánh cứng rồi phải không? Ngay cả những lời không biết xấu hổ ấy cũng dám nói ra! Đừng quên, nếu không có tao nuôi mày suốt mười một năm, mày đã chết rũ ở quê từ lâu rồi!】

【Dù thế nào đi nữa, Minh Diệu cũng là em gái mày. Dù mày có ghen tị, cũng không được hủy hoại tiền đồ của nó!】

【Thấy tin nhắn thì lập tức trả lời! Đừng để chậm trễ thêm nữa, Minh Diệu sẽ thế nào đây?】

【Mẹ đã hỏi rồi, tình hình của Minh Diệu chỉ cần xin nghỉ là được. Mày mau đến trường nó, giúp nó xin phép thầy cô, kẻo lỡ mất nhập học.】

【Tống Đại Muội! Mày điên rồi sao? Đừng quên mày còn bốn năm đại học, tiền học phí và sinh hoạt phí bốn năm đó, mày không muốn nữa à?】

Đọc đến câu cuối, tôi bật cười chua chát.

Hóa ra mẹ cũng quên mất rồi.

Ngày tôi và Minh Diệu cùng nhận giấy báo trúng tuyển, bà nắm chặt tay tôi, gương mặt khó xử:

“Đại Muội à, con xem, Minh Diệu từ nhỏ đã quen được nuông chiều, không biết gì về chuyện kiếm tiền, khác con nhiều lắm.”

“Con từ cấp hai đã biết nhặt ve chai bán lấy tiền, lên cấp ba đã đi làm thêm rồi.”

“Tiền con kiếm mỗi tháng, e rằng còn cao hơn lương của mẹ.”

“Con đừng lo, mẹ không bắt con bỏ tiền ra để nuôi nhà này, nuôi Minh Diệu đâu. Minh Diệu là con gái mẹ, tất nhiên bọn mẹ sẽ tự nuôi.”

Mẹ tôi từng nói một câu:

“Học phí và sinh hoạt phí của mày… mày kiếm nhiều thế, chắc cũng không cần tao với bố mày phải lo nữa nhỉ?”

Khi đó, tôi nhìn chằm chằm vào bà.

Đau đớn đến mức hơi thở cũng run rẩy.

Bởi vì Minh Diệu là con gái họ, họ sẽ nuôi nấng chăm sóc.

Còn tôi thì phải tự gánh cả học phí lẫn sinh hoạt phí.

Hồi đó tôi đã im lặng.

Nhưng bây giờ, tôi sẽ không bao giờ để bị uy hiếp nữa.

Tôi nhếch môi cười lạnh, xóa hết toàn bộ tin nhắn.

Rồi đưa toàn bộ số liên lạc của mẹ vào danh sách chặn.

 

12

Ba ngày sau, tôi đang trong lớp.

Bất ngờ, mẹ xông thẳng vào.

Bà túm tóc tôi, kéo lê ra ngoài:

“Tống Đại Muội, con tiện nhân vô ơn này!”

Tóc bà rối bù, mắt đỏ ngầu, nước bọt văng khắp mặt tôi:

“Có biết không, chính mày hại chết Minh Diệu rồi! Vì mày, nó sắp bị trường xử lý đuổi học!”

“Con tim mày sao ác độc thế hả! Tao nuôi mày hơn mười năm, cuối cùng nuôi ra một con sói mắt trắng à!”

Bà lăn lộn giữa đất, khóc lóc ăn vạ, trông vừa đáng thương vừa nhếch nhác.

Thoáng chốc, tôi nhận ra trên người bà vương mùi chua xộc lên mũi—giống hệt mùi mà mười một năm trước bà từng khịt mũi chê trên người tôi.

Tôi ngẩn ngơ một thoáng.

Cho đến khi một cái tát trời giáng quật thẳng lên mặt:

“Mọi người mau đến xem này, đứa con gái sói mắt trắng của tôi đây!”

“Nó vô liêm sỉ, dám báo cảnh sát, kéo cả tôi với bố nó vào đồn, vu cho chúng tôi buôn bán nó! Hại em ruột nó lỡ nhập học, suýt mất cơ hội học đại học!”

“Mọi người xem, nó có phải ác độc quá không!”

Xung quanh nhanh chóng vây lại một đám đông.

Những lời bàn tán chỉ trỏ rơi xuống người tôi, như từng viên sỏi nện thẳng vào tim.

Tôi lẽ ra phải đau.

Nhưng lòng lại chẳng gợn sóng.

Bởi vì tôi đã đoán trước sẽ có ngày này.

Tất cả những gì bà làm, chẳng có gì bất ngờ.

Tôi khẽ cười nhạt, định mở miệng.

Thì bất ngờ, một bàn tay vươn ra, chắn ngang trước mặt tôi.

“Tôi nhổ vào! Chính bà mới là con mụ mặt dày không biết xấu hổ!”

Tôi sững lại, thấy bạn cùng phòng – Trần Điềm Điềm – đứng chắn trước tôi.

Cô ấy nhổ thẳng nước bọt lên đầu mẹ tôi.

Ngay sau đó, Ngô Dạ nắm chặt lấy tay tôi.

Trần Lê ôm vai tôi.

Ba người họ vây quanh, che chắn tôi kín kẽ như những chiến binh.

Người vốn dịu dàng như Trần Điềm Điềm, lúc này lại xông lên như mũi giáo:

“Có lời con gái bà không tiện nói, thì để tôi nói!”

“Tại sao nó báo cảnh sát? Không phải vì các người bắt nó nằm trong cốp xe hơn một tiếng đồng hồ để nhập học sao?”

“Nó say xe nặng, nôn ói suýt ngạt thở, các người không cho nó ra, lại còn chê cười nó!”

“Thế đã xong chưa? Bà nói nuôi nó hơn mười năm, vậy sao từ cấp hai nó đã phải nhặt ve chai tự nuôi thân? Năm tám tuổi, sao bà lại bỏ nó ở chợ? Lúc mới sinh, bà mượn cớ đi làm ăn, rồi sinh thêm đứa con thứ hai, chẳng thèm đoái hoài nó?!”

“Vì muốn con thứ hai thi đỗ cấp ba, bà còn cố ý bỏ rơi nó ngay trong ngày thi! Đồ ác độc thật sự là ai?!”

Điềm Điềm càng nói càng dõng dạc, như một con gà mẹ đang xù lông che chở con.

Tất cả ấm ức, đau khổ, phẫn nộ mà tôi chưa từng bật ra, nay tuôn trào hết qua giọng nói ấy.

Tôi nhìn bóng lưng cô, cuối cùng không kìm được nữa, òa khóc nức nở.

Không phải vì bất kỳ ai—

Mà vì họ, những người bạn cùng phòng của tôi.

Và cũng vì chính tôi.

 

13

Mặt mẹ tôi trắng bệch, hoảng loạn, không tìm được lời nào chen vào, chỉ biết lắc đầu phủ nhận:

“Không, không phải thế… các người đừng tin nó, nó bịa đặt hết…”

Nhưng chẳng ai tin bà.

Ánh mắt chỉ trỏ của mọi người, từ chỗ ném về phía tôi, dần dần quay sang bà.

Hóa ra, trút hết ấm ức và phẫn nộ, chỉ cần vài phút.

Mà tôi đã phải nuốt xuống suốt mười một năm.

Trong đám đông, tôi thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.

Minh Diệu len lén ẩn mình, không dám bước ra, sợ bị cuốn vào.

Mẹ quay đầu, dáo dác tìm quanh.

Có lẽ bà cũng đang kiếm bóng con gái cưng.

Nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

Bà run rẩy tiến lại gần tôi:

“Con sói mắt trắng này, mày sao có thể để bạn mày vu oan cho mẹ mày thế, đồ súc sinh—”

Bà giơ tay, sắp quất thêm một cái tát nữa.

Nhưng lần này, tôi nắm chặt cổ tay bà, chặn lại.

Bạn cùng phòng đã cho tôi sức mạnh.

Tôi không hề sợ hãi, đối diện thẳng với ánh mắt bà, từng chữ rành rọt:

“Bà quên rồi sao? Từ khi tôi bước ra khỏi cánh cửa ấy, bà đã không còn là mẹ tôi nữa.”

Cả người bà chấn động, đôi mắt đục ngầu bàng hoàng, rồi “ầm” một tiếng ngã xuống đất.

Bà mở to mắt, cuối cùng cũng chạm phải ánh nhìn của Minh Diệu trong đám đông.

Tôi lại bình thản cười:

“Chỉ muộn ba ngày nhập học thôi, Minh Diệu vẫn kịp đến trường xin giải thích.”

“Các người ở đây làm loạn, chẳng bằng đi xử lý vấn đề sớm hơn, khổ sở làm gì.”

Nghe xong, thân hình Minh Diệu chấn động, ánh mắt lóe lên niềm mừng rỡ.

Cô ta quay đầu bỏ chạy, chẳng ngoảnh lại.

Bỏ mặc người mẹ đang quỵ trên đất, run rẩy đưa tay gọi với:

“Minh Diệu, cứu mẹ…”

Đứa con gái bà thương yêu đến tận xương tủy.

Vậy mà vẫn không ngần ngại quay lưng, chạy theo tiền đồ của chính mình.

Để mặc bà lại phía sau.

 

14

Hôm đó, mẹ tôi được thầy cô kịp thời đưa đến bệnh viện.

Nghe nói, bà bị xuất huyết não, dẫn đến liệt nửa người.

Từ đó về sau, bà chỉ có thể nằm trên giường, đến tư cách xuống đất cũng không còn.

Ngày hôm đó, bố gọi cho Minh Diệu không biết bao nhiêu lần.

Nhưng tất cả đều bị em cúp máy.

Cuối cùng, điện thoại của ông gọi đến tôi.

“Đại Muội, con có bao nhiêu tiền?”

“Bây giờ mẹ con nằm viện, tốn rất nhiều, bố biết con đã dành dụm mấy năm nay không ít. Con đưa ra trước đi, học phí và sinh hoạt phí sau này bố sẽ kiếm cho con.”

Tôi bình tĩnh, lạnh lùng từ chối:

“Không được. Con phải lo cho bản thân trước.”

Bố tức giận đến nỗi râu ria rung lên, mắt trợn trừng, mắng thẳng:

“Con… sao con có thể ích kỷ như thế! Đồ sói mắt trắng!”

Nghe vậy, tôi chỉ bật cười lạnh:

“Sói mắt trắng?”

“Các người có tư cách gì mà gọi tôi như vậy?”

“Tôi chỉ hỏi một câu: Từ nhỏ đến lớn, Minh Diệu nhận bao nhiêu lì xì, được bao nhiêu học bổng? Tiền tiết kiệm chắc chắn không ít chứ?”

Bố ấp úng:

“Nó… nó tiêu xài hoang phí…”

Tôi cắt ngang:

“Đợi khi nào con gái cưng của các người chịu đưa tiền, hãy quay lại tìm tôi!”

Cúp máy xong, tôi cũng đưa bố vào danh sách chặn.

Thực ra, ông không phải kẻ trực tiếp làm hại tôi.

Nhưng bao nhiêu năm qua, ông chính là kẻ đồng lõa.

Cũng không đáng để tôi tha thứ.

 

15

Lần tiếp theo nghe tin về mẹ, là khi bố đưa thi thể bà về nhà.

Để tiết kiệm, ông không thuê xe tang.

Chỉ đặt thẳng xác bà vào cốp sau.

Nơi tôi từng bị nhốt suốt quãng đường ấy, giờ lại biến thành đoạn đường cuối cùng của bà.

Trong lòng tôi chỉ thấy nực cười.

Bố dùng điện thoại người khác gọi cho tôi. Lúc ấy, tôi đang làm thủ tục đổi tên và tách hộ khẩu riêng.

“Mẹ con sẽ an táng vào ngày kia, con dù sao cũng nên về một chuyến chứ?”

“Dù thế nào, đó cũng là mẹ con.”

Giọng bố khàn khàn, mệt mỏi, nặng trĩu.

Như thể ông đã nhiều ngày không có một giấc ngủ yên.

Nhưng lòng tôi lại bình lặng đến tột cùng:

“Minh Diệu có về không?”

Sau một hồi im lặng, ông nghẹn ngào, giọng già đi cả chục tuổi:

“Minh Diệu… đi làm rồi.”

“Trường không chấp nhận lý do, còn nói nó có tiền án, đã trực tiếp ra quyết định đuổi học.”

“Nó không cam lòng, nói phải làm ra thành tích gì đó để gỡ gạc, rồi bỏ đi luôn, đến phút cuối cũng chẳng về nhìn mẹ nó một lần…”

“Con…” giọng bố run rẩy, “hôm nay con có về không?”

Tôi nhạt nhẽo:

“Không. Con sẽ chuyển tiền cho bố, coi như tấm lòng.”

Cúp máy, tôi gửi cho ông mười nghìn tệ.

Xem như trả lại chi phí họ “nuôi” tôi mười một năm.

Dù tôi biết, suốt mười một năm đó, chắc họ chưa từng tiêu đến con số ấy cho tôi.

Nhưng giờ, điều đó đã không còn quan trọng.

“Cô Tống Đại Muội, cô chắc chắn muốn đổi thành Tống Triều Dương chứ?”

Giọng ấm áp của nhân viên kéo tôi về thực tại.

Bạn cùng phòng ríu rít bên cạnh:

“Bảo bối, dùng tên tôi đặt cho đi, Tống Vân! Vừa hay vừa khí chất.”

“Xì, phải dùng tên tôi, Tống Đình, nghe mạnh mẽ hơn.”

“Tôi thấy cái tôi đặt cũng hay mà—Tống Kiêm Gia, trích từ thơ đấy.”

Nhưng tôi chỉ mỉm cười kiên định:

“Cứ gọi là Tống Triều Dương.”

Bởi vì tôi muốn tương lai của mình, chỉ hướng về phía mặt trời.

 

[ Hoàn ]

Chương trước
Loading...