Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ngẩng Đầu Giữa Sóng Ngầm
Chương 4
16
Hôm sau, nội bộ công ty ra thông báo: Tống Kim Hà bị đình chỉ công tác.
Giờ nghỉ trưa, từng tiếng ding thông báo email đồng loạt vang lên khắp văn phòng.
Tôi không để ý, cho đến khi cảm nhận được không khí xung quanh bỗng trở nên đặc quánh.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi dần trở nên kỳ lạ.
Pha trộn giữa khinh miệt, ghen tỵ và bừng tỉnh vỡ lẽ – như những cây kim nhỏ đồng loạt châm vào sau lưng tôi.
Tôi mở hộp thư.
Người gửi: Tống Kim Hà. Gửi cho toàn công ty.
Tiêu đề: 【Là năng lực? Hay kỹ năng giường chiếu?】
Nội dung chỉ có một bức ảnh.
Ảnh mờ nhòe, giống như chụp lén trong đêm.
Tôi đang cúi người bước vào ghế phụ của một chiếc Bentley.
Cạnh cửa xe là dáng một người đàn ông, không rõ mặt.
Nhưng chiếc xe thì ai cũng nhận ra: xe của Giám đốc Giang Kỳ An.
Dưới bức ảnh, Tống Kim Hà viết duy nhất một câu:
【Bảo sao.】
Ầm một tiếng vang lên trong đầu tôi. Máu dồn lên não.
Phòng làm việc rơi vào một sự tĩnh lặng chết chóc.
Chỉ còn tiếng bàn phím và chuột được gõ thật khẽ – nhưng tôi biết, sau mỗi chiếc màn hình, là một ánh mắt đang dõi theo tôi.
Tôi tắt mail.
Ngón tay lạnh toát.
Vài giây sau, tôi cầm cốc nước trên bàn, đứng dậy đi về phía phòng trà.
Đi ngang một bàn làm việc, tôi liếc thấy cửa sổ WeChat của một đồng nghiệp chưa kịp đóng:
「Tôi đã bảo rồi, mới vào đã thăng tiến vèo vèo, không có gì bất thường mới lạ đấy!」
「Nhưng tôi nhớ Giám đốc Giang có hôn thê rồi mà? Cái này là tiểu tam leo ghế à?」
Tôi mặt không cảm xúc đi qua, rót nước rồi quay về.
Ngồi xuống, mở lại file kế hoạch, tiếp tục làm việc.
Giống như… chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Phía sau, tiếng xì xào rì rầm dần nhỏ lại.
Chắc họ không ngờ – tôi lại bình tĩnh đến thế.
Sau cơn giận dữ và hoảng loạn… là một nỗi lạnh buốt tận xương.
Vu khống đê tiện.
Tống Kim Hà đúng là biết cách giết chết một người phụ nữ.
17
Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình, đầu óc trống rỗng, chẳng lọt nổi chữ nào vào đầu.
Ngô Thanh Đại bước về phía tôi.
Cô ta đi thẳng, không né tránh.
Cả văn phòng dừng mọi công việc, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng.
“Bộp!”
Ngô Thanh Đại quỳ gối ngay trước mặt tôi.
Tôi theo bản năng lùi về sau một bước.
“Tiểu Yến – không, bà chủ!”
Cô ta oà khóc nức nở – cả văn phòng như đông cứng lại.
Ba chữ đó như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi – nổ tung.
Cô ta đang định dìm tôi xuống hố nhục, ngay trước mặt toàn bộ công ty.
“Tất cả lỗi đều là của tôi! Tôi không đủ năng lực, liên luỵ chị Tống, liên luỵ cả tổ hai!
“Em… em làm ơn, nói với Giám đốc Giang một câu, tha cho chị Tống với! Để tôi gánh trách nhiệm một mình cũng được!”
Cô ta vừa nói vừa định túm lấy ống quần tôi, tôi nghiêng người tránh.
“Em à, chị còn con nhỏ, còn nợ nhà, chị van em, cho chị quỳ lạy một cái, bà chủ, em thương chị với!”
Tiếng khóc thảm thiết, từng câu từng chữ như đang tố cáo tôi là kẻ máu lạnh vô tình.
Những ánh mắt xung quanh, dần chuyển từ hiếu kỳ sang… phán xét.
Tôi siết chặt tay dưới gầm bàn, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt.
Tôi đứng dậy, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt đang xem kịch.
Rồi cúi đầu, nhìn Ngô Thanh Đại đang quỳ dưới chân mình:
“Chị Ngô, đứng dậy đi.
“Đây là công ty, không phải phòng khách nhà chị.
“Công ty có quy định thưởng phạt rõ ràng – không phải chuyện có thể giải quyết bằng đầu gối.”
Tôi dừng một chút, rồi nói từng chữ:
“Nếu chị thật sự muốn nhận trách nhiệm, thì nên nộp báo cáo bằng văn bản cho Giám đốc Giang và phòng nhân sự – trình bày toàn bộ sự việc.
“Chứ không phải ở đây, diễn một vở kịch bi thương đủ để lên cả báo xã hội.
“Chị gọi tôi là gì cũng được. Nhưng đừng làm ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của mọi người.”
Nói xong, tôi cầm cốc nước, bước ra khỏi phòng trà.
18
Ngô Thanh Đại bị bảo vệ đưa ra ngoài.
Tất cả mọi người đều dán mắt vào màn hình máy tính, như thể chuyện vừa xảy ra… chưa từng tồn tại.
Ba giờ chiều, điện thoại nội bộ đổ chuông.
Giọng nói của Trưởng phòng nhân sự – anh Lý – rất lịch sự, nhưng cũng đầy công thức:
“Yến Mãn, em lên phòng họp 302 một chút.”
Ngoài anh Lý, trong phòng còn một người đàn ông lạ mặt.
Khuôn mặt nghiêm nghị, thẻ tên ghi rõ: 【Phòng Kiểm Toán – Vương Hách】.
Cơn bão… thực sự bắt đầu rồi.
Anh Lý rót cho tôi một cốc nước, đi thẳng vào vấn đề:
“Phòng kiểm toán bắt đầu điều tra các vấn đề xoay quanh dự án của tổ một và tổ hai.
“Lần này gọi em đến là muốn xác minh một chuyện cá nhân.”
Anh dừng lại, như đang cân nhắc từ ngữ.
“Trước khi vào làm, em đã quen Giám đốc Giang chưa?”
Tôi siết chặt cốc nước, đầu ngón tay lạnh buốt.
Một lúc sau, tôi lắc đầu:
“Chưa từng quen biết.”
Vương Hách tiếp lời, khẩu khí nghiêng hẳn sang chất vấn:
“Vậy ai giới thiệu em vào công ty? Có phải Giám đốc Giang không?”
Tôi bỗng bật cười.
“Anh Vương, anh Lý – hồ sơ của em, cả quá trình phỏng vấn đều có lưu trong hệ thống công ty.
“Phỏng vấn viên từng vòng là ai, hồ sơ nhân sự đều có ghi chép rõ ràng.
“Nếu trong quy trình tuyển dụng của em có điểm nào không hợp lệ, em hoàn toàn sẵn sàng bị điều tra.”
Tôi đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “không hợp lệ”.
Rời khỏi phòng họp, tôi không quay về bàn làm việc.
Tôi chui vào cầu thang thoát hiểm, lưng dán chặt vào bức tường lạnh ngắt.
Tôi mở điện thoại, nhìn lại bức ảnh mờ nhòe kia.
Người phụ nữ trong hình – góc mặt, dáng vóc… quả thật giống tôi.
Nhưng tôi biết rõ – không phải tôi.
Tôi lưu ảnh lại, gửi cho bạn đại học – một hacker mũ trắng cực giỏi.
Chỉ nhắn vỏn vẹn một câu:
【Xem giúp tớ tấm này có bị chỉnh sửa không?】
Cậu ấy trả lời ngay:
【Wow, chơi lớn thế?】
Tôi không có tâm trạng đùa:
【Gấp.】
【Đợi tớ 10 phút.】
Tôi dán mắt vào màn hình điện thoại – mười phút trôi qua như một thế kỷ.
Cuối cùng, tin nhắn đến:
【Ảnh không chỉnh sửa.】
19
Tôi thấy tim mình… rơi thẳng xuống đáy vực.
Tuyệt vọng.
Trong đầu tôi lúc này chỉ còn ba chữ đó.
Giang Kỳ An.
Tôi lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, phủi lớp bụi trên người, rồi ấn nút gọi thang máy lên tầng cao nhất.
Phòng làm việc của Giang Kỳ An nằm ở cuối hành lang.
Lúc tôi gõ cửa, tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
“Vào đi.”
Giọng anh ta ngắn gọn, lạnh tanh.
Tôi đẩy cửa bước vào, anh vẫn cúi đầu xem tài liệu, không thèm ngẩng lên:
“Có chuyện gì?”
Tôi đưa điện thoại ra, trên màn hình là bức ảnh chí mạng kia.
“Giám đốc Giang, bức ảnh này, mong anh cho mọi người một lời giải thích.”
Tôi nghe rõ tiếng mình run lên, nhưng từng chữ vẫn rành rọt rõ ràng.
Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi một giây, rồi rơi xuống màn hình điện thoại.
Nét mặt anh không hề thay đổi, như thể đang xem một báo cáo số liệu bình thường.
“Người đó không phải cô.”
Tôi sững người.
Anh đẩy điện thoại trả lại cho tôi:
“Trong ảnh là vị hôn thê của tôi, dáng người hơi giống cô thôi.”
Vị hôn thê?
Anh tựa vào lưng ghế, hai tay đan lại đặt trên bàn, ánh mắt bình thản:
“Cô cứ làm tốt dự án của mình đi. Mọi việc, sớm muộn cũng sẽ sáng tỏ.”
Ánh mắt anh như nói: Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.