Sai Một Nước Cờ, Cả Đời Trả Giá

Chương 2



4

Ánh mắt vừa lia qua, Lâm Vãn đã ngồi xuống trước mặt tôi.

Tôi hơi sững người.

Cô ấy mỉm cười dịu dàng, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào tôi:

“Cô là vợ của luật sư Hạ phải không?”

Tôi đặt thìa xuống, bình tĩnh nhìn lại:

“Thì ra cô biết tôi.”

Cô ta khẽ cười:

“Tôi nhớ mặt giỏi lắm, trước đây từng thấy ảnh cô trong điện thoại của luật sư Hạ nên nhận ra ngay.”

Tôi khẽ nhíu mày, nhớ lại — đúng là trước đây ảnh màn hình khóa điện thoại của Hạ Tư Minh là ảnh hai mẹ con tôi. Chỉ nửa năm trước, anh mới đổi sang ảnh phong cảnh.

Cô ta cụp mắt, im lặng vài giây rồi chậm rãi nói:

“Tôi biết cô đến đây làm gì. Cô chắc nghĩ tôi với luật sư Hạ có gì mờ ám đúng không?”

Tôi không đáp.

Cô ta ngẩng lên, vẻ mặt vừa chân thành vừa ấm áp:

“Nếu cô tin tôi, thì không hề có chuyện đó. Tôi và luật sư Hạ trong sạch, tiếp xúc duy nhất chỉ là sau khi chạy bộ, anh ấy ghé uống một bát canh ở quán tôi.”

Nói tới đây, giữa hai hàng lông mày cô ta thoáng hiện nét u sầu:

“Về sau, tôi thấy mỗi lần anh ấy uống canh đều rất trầm mặc, không nói chuyện, trông như đang chịu áp lực lớn, nên mới tốt bụng an ủi vài câu. Không ngờ… haiz, chắc anh ấy hiểu lầm.

Anh ấy bắt đầu nói mấy chuyện chẳng đâu vào đâu. Thật buồn cười, đừng nói là anh ấy đã có gia đình, ngay cả khi độc thân, người ở tầng lớp như anh ấy sao lại để mắt tới người như tôi?”

“Tôi đã bảo anh ấy chỉ là nhất thời bốc đồng, nhưng anh ấy không nghe, ngược lại còn càng lúc càng quá đáng, đôi khi không màng ý tôi, gọi điện nói những lời chẳng thể tưởng tượng.”

“Thật ra, cô chưa tìm tôi thì tôi cũng định tìm cô nói chuyện. Chắc là luật sư Hạ áp lực quá lớn nên mới hành động điên rồ, thiếu lý trí như vậy. Là vợ, có lẽ cô nên giúp anh ấy nhiều hơn.”

Tôi nhìn lớp mỡ trắng đang dần đông lại trên mặt canh:

“Ý cô là, tất cả đều do Hạ Tư Minh đơn phương, còn cô thì luôn khuyên anh ấy từ chối?”

Lâm Vãn khẽ thở dài, chậm rãi gật đầu.

Tôi ngước mắt nhìn thẳng:

“Vậy còn chuyện anh ấy lắp camera trong phòng ngủ nhà tôi để cô theo dõi, cũng là hành động bốc đồng, không quan tâm đến ý cô?”

Lâm Vãn khựng lại một giây, rồi nói ngay:

“Chuyện đó tôi đã mắng anh ấy rồi, đúng là quá lố bịch!”

Tôi tiếp tục:

“Vậy lần hai người cùng leo núi, vì cô kêu đau chân nên anh ấy cõng, rồi bị ngã xuống núi… cũng là anh ấy cưỡng ép đưa cô đi à?”

Đồng tử cô ta hơi giãn ra, bật dậy:

“Leo núi? Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

Tôi nhìn cô ta lạnh lùng:

“Không phải nói nhớ giỏi lắm sao? Lần đó tôi còn gọi điện cảm ơn cơ mà, nhanh quên thế?”

Lúc này có khách gọi:

“Cho phần lớn mang đi.”

Lâm Vãn mím môi, vội vàng quay ra quầy, động tác có phần cứng ngắc. Cô ta vừa cầm môi vá múc canh thì —

“Choang!”

Cả nồi canh nóng nghi ngút cùng lòng dê đổ xuống đất.

Nước nóng bắn lên người, cô ta kêu “Á” một tiếng, mắt lập tức đỏ hoe.

Khách chửi một câu, né sang một bên, lẩm bẩm “xui xẻo” rồi bỏ đi.

Tôi nhìn cảnh hỗn độn trước mắt, không muốn dây dưa thêm, liền cầm túi định đi.

Bất ngờ, cô ta đỏ mắt gọi với:

“Xin lỗi!”

Tôi dừng bước, cau mày nhìn.

Cô ta đứng đó, bộ dạng nhếch nhác, khe khẽ nức nở:

“Xin lỗi… chuyện đó đúng là tôi đã giấu cô. Hôm đó tôi buồn vì con riêng của chồng đánh nhau, anh ấy tình cờ tới, nói đi leo núi sẽ thoải mái hơn, nên tôi mới đi. Khi anh ấy ngã xuống, tôi sợ quá nên gọi 110. Không dám gặp cô, vì sợ cô hiểu lầm.”

Mắt cô ta đỏ au, nước mắt rơi từng giọt, bàn tay vừa bị bắn nước nóng đã nổi mấy vết bỏng nước, trông đáng thương vô cùng.

“Đường Gia, cô đang làm gì vậy!”

Phía sau vang lên tiếng quát giận dữ.

Tôi quay lại — Hạ Tư Minh đang sải bước lao tới, gương mặt đầy phẫn nộ.

Khoảnh khắc ấy, tôi hơi sững lại.

Đã rất, rất lâu rồi… tôi không còn thấy ở anh thứ cảm xúc mãnh liệt đến vậy.

Anh mặc bộ vest xanh chỉ dùng khi đàm phán chính thức, nghĩa là anh đang ở một dịp công việc quan trọng mà vẫn lập tức chạy tới.

Còn trước đây, ngay cả khi tôi bị ta/i nạ/n giao thông gọi cho anh, anh vẫn phải hoàn tất buổi đàm phán mới đến bệnh viện.

Hạ Tư Minh mắt đỏ ngầu, nhìn lướt qua hiện trường lộn xộn rồi nhìn Lâm Vãn đang khẽ nức nở, sau đó mím chặt môi, từng bước tiến lại gần cô ta.

Anh cúi đầu, lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mắt với vẻ vừa thảm hại vừa bất lực, rồi bất ngờ kéo mạnh cô ta vào lòng.

“Em không sao chứ? Cô ấy có làm em bị thương không?”

Mặt Lâm Vãn vùi trong ngực anh, bỗng bật khóc nức nở, tiếng khóc chứa đầy tủi thân.

Hạ Tư Minh nhắm mắt, giọng đầy thương xót:

“Đừng khóc… Lâm Vãn, đừng khóc! Còn nhớ câu em thích nói nhất không? ‘Thuyền nhẹ đã qua muôn trùng núi’. Nỗi khổ của em đã qua rồi, hoàn toàn qua rồi. Sẽ không còn gì đáng để em rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa!”

Từ đầu đến cuối —

Hạ Tư Minh không nhìn tôi lấy một lần.

 

5

Tôi lấy điện thoại ra, giơ lên chụp liên tiếp mấy tấm.

Tiếng “tách, tách” vang giòn trong không khí.

Lâm Vãn lập tức rời khỏi vòng tay của Hạ Tư Minh, lùi lại vài bước, vẻ mặt vừa hối hận vừa hoang mang, như thể vừa sực nhớ ra mình đã làm gì.

Cô ta hoảng hốt nhìn tôi, vội vàng giải thích:

“Tôi quên mất… tôi không cố ý… tôi—”

Câu nói dừng lại giữa chừng, vì tôi chỉ thản nhiên nhìn cô ta.

“Em không cần nói một lời, để anh.”

Hạ Tư Minh trầm giọng ngắt lời, quay sang nhìn tôi. Trong khoảnh khắc, anh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng của một luật sư nổi tiếng, ánh mắt sắc bén.

“Đường Gia, có chuyện gì về nhà nói. Ở đây cách trường đại học của em rất gần, công viên ra vào toàn sinh viên, em làm ầm ĩ ở đây, mất mặt cũng chẳng hay ho gì. Huống hồ…”

Anh liếc qua nền đất bừa bộn, “Bắt nạt một người phụ nữ cô đơn, em thấy vui sao?”

Tôi nhìn thẳng anh, giọng đều đều:

“Anh cũng biết ở đây có rất nhiều sinh viên của tôi qua lại, vậy mà anh – chồng tôi – lại ôm ấp tình tứ với một góa phụ giữa thanh thiên bạch nhật. Anh thấy kích thích lắm à?”

Ánh mắt Hạ Tư Minh thoáng trầm xuống, trong cơn giận còn xen lẫn chút kinh ngạc.

Bởi từ trước tới nay, tôi luôn xuất hiện trước mặt anh với sự dịu dàng, thanh nhã, bình tĩnh.

Anh chưa từng thấy tôi như thế này — ngay cả tôi cũng chưa từng thấy bản thân mình như vậy.

“Tuy bây giờ tôi có thể tát cho hai người mỗi người một cái cũng không quá đáng, nhưng tôi không để ai đổ bẩn lên đầu mình.”

Tôi quay sang hỏi Lâm Vãn, người đang im lặng dọn dẹp:

“Cô Lâm, vậy cô im lặng… chẳng lẽ thực sự có ý đó?”

Cô ta khẽ run, vài giây sau mới từ từ ngẩng cằm, lớn tiếng nói:

“Thôi, hai người đừng cãi nữa. Không phải cô ấy, là tôi tự làm đổ. Thế được chưa?”

Đôi mắt đỏ hoe, cô ta ấm ức nhìn Hạ Tư Minh:

“Luật sư Hạ, bây giờ anh hãy đưa vợ mình đi, đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi. Sau này tôi cũng sẽ không bán gì cho anh nữa, xin hai người đừng tới đây nữa!”

Xung quanh bắt đầu có khách lục tục kéo tới.

“Có chuyện gì vậy? Sao lại thế này?”

“Chị Lâm, có ai bắt nạt chị không? Ai thế?”

“Ai dám bắt nạt chị Lâm, tôi là người đầu tiên không chịu đâu!”

Những ánh nhìn đầy đe dọa đổ dồn về phía tôi.

Ánh mắt Hạ Tư Minh tối sầm lại, anh nắm chặt tay tôi, kéo về phía bãi đỗ xe.

Tôi giằng ra nhưng không thoát, buộc phải bước theo.

Phía trước, một sinh viên quen mặt cầm quả bóng, cười tươi chào tôi:

“Chào cô Đường!”

Tôi mỉm cười gật đầu:

“Chào em.”

 

6

Khi đến bãi đỗ xe, tôi hất mạnh tay anh ra, bình thản bước về phía xe của mình.

Hai bên hàng cây lùi nhanh về phía sau, tôi lái xe trên con đường lớn. Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được nữa, lăn dài xuống má.

Tôi cho mình nửa tiếng đồng hồ — để giận dữ, đau đớn, chấp nhận, rồi bình tĩnh lại.

Sau đó, tay lái khẽ ngoặt, tôi rẽ vào ngân hàng.

Tôi và Hạ Tư Minh có một tài khoản chung của gia đình. Lương, thưởng, lợi nhuận mỗi người kiếm được đều chuyển vào đó.

Khi mở tài khoản, anh từng cười nói:

“Chẳng phải em luôn chê anh không biết bày tỏ sao? Vậy tài khoản này để em quản, anh chỉ lo nạp tiền vào. Coi như đây là cách anh bảo đảm cho em và con. Kiểu bày tỏ này, em hài lòng chứ?”

Suốt những năm qua, số dư đã vượt quá 18 triệu tệ.

Nhưng nhân viên ngân hàng lại ngạc nhiên bảo:

“Tài khoản này đã bị đóng băng vì bảo lãnh vi phạm hợp đồng, chị không biết sao?”

Tay chân tôi lập tức lạnh buốt, chậm rãi hỏi:

“Từ bao giờ?”

“Hai tháng trước.”

Hai tháng trước…

Khi đó anh vừa hồi phục xuất viện, còn tôi vì chăm anh mà kiệt sức, sốt cao suốt một tuần. Thì ra, lúc tôi mơ màng trong cơn sốt, anh đã âm thầm ra tay trước, chuẩn bị cho vụ tranh chấp tài sản khi ly hôn.

Tôi thấy vừa mỉa mai, vừa buồn cười.

Trên đường tới đây, tôi còn tự trách mình quá bốc đồng, chưa chuẩn bị đường lui đã để lộ bài. Nhưng hóa ra, anh đã tính toán từ lâu.

Đàn ông một khi đã thay lòng, đúng là tàn nhẫn đến đáng sợ.

Khi tôi về đến nhà, trời đã tối hẳn.

Hạ Tư Minh mặc đồ ở nhà, ung dung ngồi trên sofa uống trà.

Anh liếc nhìn tôi:

“Diệc Hiên tôi đưa sang nhà mẹ rồi. Chúng ta nói rõ mọi chuyện một lần cho xong.”

Tôi ngồi xuống, im lặng nhìn anh.

Anh nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng:

“Vốn định vài hôm nữa mới nói. Dù sao, anh cũng có chút không nỡ, muốn để mẹ con em được hạnh phúc thêm một thời gian. Nhưng hôm nay em đã chọn gây chuyện, thì anh đành thuận ý em.”

“Đường Gia, anh đã yêu người khác rồi. Ly hôn đi.”

Tôi bình tĩnh đến mức còn khẽ mỉm cười:

“Hạ Tư Minh, anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh yêu cô ta ở điểm nào, mà lại chọn phản bội mười năm tình cảm, chọn bỏ vợ bỏ con?”

Anh hơi cau mày:

“Nếu em nhất định muốn nghe…”

Trầm ngâm một lúc, anh dùng giọng vừa dịu dàng vừa đầy cảm xúc để nói:

“Những năm qua, vì công việc, anh đã thấy quá nhiều mưu mô trong hôn nhân, nên mất đi khả năng nhận định và cảm nhận bình thường về tình yêu. Nhưng khi gặp cô ấy, anh nhận ra vẫn còn những người phụ nữ như vậy — chỉ vì yêu và trách nhiệm mà dám hiến dâng cả hơn mười năm thanh xuân tươi đẹp.

Cô ấy đem lại sức sống cho cuộc đời nặng nề, bế tắc như mặt nước chết của anh.”

“Em hỏi anh yêu cô ấy ở đâu? Câu hỏi này, anh đã tự hỏi mình vô số lần.

Bởi vì cô ấy dịu dàng, lương thiện, kiên cường.

Bởi vì đời đã vùi dập cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cố chấp nở hoa giữa bùn lầy.

Bởi vì mỗi đêm lạnh giá, cô ấy đưa cho anh một bát canh nóng.”

Nói xong, vẻ mặt anh đầy xúc động, như thể chính mình cũng bị câu chuyện đó làm cảm động.

Căn phòng rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, tôi khẽ bật ra một tiếng “tch”:

“Vậy là canh tôi nấu không nóng à? Anh nhất định phải ra ngoài nếm thêm vị tanh ấy?”

Ánh mắt Hạ Tư Minh lập tức tối lại.

“Đường Gia, em là kẻ ích kỷ tinh vi, loại tình cảm này em sẽ không hiểu được.”

Tôi gật đầu:

“Nếu vậy, anh ra đi tay trắng, tôi đồng ý ly hôn.”

Trên mặt anh thoáng hiện ý cười mỉa mai:

“Chưa nói đến chuyện pháp luật không hề có điều khoản ‘ra đi tay trắng’. Cho dù lùi một vạn bước, anh và Lâm Vãn chưa hề có bất cứ quan hệ thực chất nào, anh thậm chí không phải bên có lỗi.”

Tôi nhìn chằm chằm anh, hồi lâu không nói.

Một người… thực sự có thể thay đổi đến mức này sao?

Lạnh lùng tuyệt tình, như thể đã đổi hồn thành kẻ khác.

Hạ Tư Minh như đoán được tôi nghĩ gì, khẽ nhíu mày:

“Em không cần như vậy. Tình cảm hết thì ly hôn, đó là lẽ thường. Lúc nằm trên núi chờ cứu viện, anh đã nghĩ thông suốt — đời người ngắn ngủi, anh không muốn rụt rè không dám yêu. Cho dù mang tiếng xấu và bị chỉ trích, anh vẫn muốn sống thật một lần.”

“Đường Gia, đừng quên anh làm nghề gì. Cách để xử lý em, anh có rất nhiều. Chỉ là… có muốn dùng hay không thôi.”

Tôi bật cười khẽ:

“Không dùng với tôi? Anh chẳng phải đã dùng rồi sao? Cái trò bẩn thỉu đóng băng tài khoản ấy, anh không thấy làm ô uế cái ‘tình yêu cao cả, thuần khiết’ của mình à?”

Hạ Tư Minh liếc tôi, thản nhiên nói:

“Xem ra em đã đi kiểm tra tài khoản rồi. Chuyện đó chẳng có gì, chỉ là thủ tục thông thường, để ly hôn được suôn sẻ mà thôi.”

“Tôi đã soạn xong thỏa thuận ly hôn. Tiền và con thuộc về tôi, nhà để em — tất nhiên, khoản vay còn lại em tự trả.

Từ góc độ đóng góp kinh tế gia đình, phương án này đã là nhân nhượng hết mức rồi—”

“Bộp!”

Tôi vớ lấy chiếc gạt tàn trên bàn, ném thẳng vào anh.

Anh đưa tay ôm trán.

Máu đỏ tươi lập tức trào ra từ kẽ ngón tay.

Chương trước Chương tiếp
Loading...