Sau Dối Trá, Là Tự Do
Chương 1
1
Khi Cố Tử Thâm về đến nhà, tôi đang ngồi trong thư phòng.
Anh ta theo thói quen mở tủ lạnh ra, nhưng động tác đột nhiên khựng lại khi kéo ngăn đá ra.
Anh ta hốt hoảng lục tìm vài lượt, sắc mặt lập tức tái mét, rồi chạy ào vào thư phòng:
“Tinh Nguyệt! Em có thấy miếng thịt anh để trong tủ lạnh không?!”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta—gương mặt từng khiến tôi cảm thấy dịu dàng, giờ chỉ còn lại lạnh lẽo và giả dối.
Tôi muốn hét lên chất vấn anh ta:
Tại sao lại lừa tôi chuyện không sinh con?
Tại sao lại lén lút có con với người khác?
Tại sao lại coi thứ nha//u tha//i dơ bẩn ấy như báu vật mà cất giữ kỹ càng?!
Nhưng cuối cùng, tôi chỉ lạnh nhạt gập cuốn sách trên tay lại, bình thản nói:
“À, anh nói miếng thịt để lâu ấy à? Trưa nay thấy nó chiếm chỗ quá, em chẳng biết là gì nên tiện tay vứt rồi.”
“Vứt rồi?!” – giọng Cố Tử Thâm đột ngột cao vút, “Trần Tinh Nguyệt! Em điên rồi sao?! Sao em có thể vứt nó đi?! Đó là đồ của anh! Em vứt mà không hỏi ý anh à?!”
Tôi nhìn bộ dạng kích động của anh ta, chỉ thấy nực cười đến tột độ:
“Miếng thịt để cả năm hơn, thối rữa ra rồi, em vứt thì sao chứ? Chiếm chỗ tủ lạnh, nhìn chướng mắt.”
“Đó không phải là thịt thối!” – anh ta gần như gào lên.
“Nó không chỉ là miếng thịt! Em không hiểu… Em căn bản không thể hiểu nó có ý nghĩa thế nào với anh!”
“Ồ?” – tôi cười lạnh, “Thế rốt cuộc nó là gì, mà khiến anh nổi điên với em như vậy?”
Câu hỏi của tôi khiến anh ta nghẹn lời, một tia hoảng loạn lướt qua gương mặt.
“…Không có gì. Em muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tối nay anh mệt, ngủ phòng khách.”
Nói xong, anh ta gần như loạng choạng bước ra khỏi thư phòng.
Mười hai năm kết hôn, đây là lần đầu tiên chúng tôi ngủ riêng phòng.
Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt kia, chỉ thấy tim mình như bị một bàn tay lạnh lẽo siết chặt—đau đớn và tê dại.
Nếu đã có thể có con với người khác, vậy thì năm xưa hà cớ gì còn nắm tay tôi diễn cái vở kịch tình sâu nghĩa nặng mang tên DINK suốt mười hai năm trời?
Trong lòng tôi, Cố Tử Thâm luôn là người bạn đời lý tưởng—độc lập, kiên định, tâm hồn đồng điệu với tôi.
Tôi rất yêu anh.
Khi bạn thân tôi sinh con mất má//u đến nguy kịch, anh sợ đến mức cả đêm không ngủ nổi.
Anh xót tôi, bảo rằng muốn cùng tôi sống DINK.
Anh còn nói đã đi bệnh viện triệt sản để tôi yên tâm.
Sau đó, biết bao đêm anh ôm tôi vào lòng, ánh mắt dịu dàng mà kiên quyết:
Chúng ta như thế này là tốt nhất rồi.
Tự do, chỉ có hai ta, không vướng bận bởi con cái.
Nhưng người đàn ông miệng nói yêu tự do ấy, lại dùng danh nghĩa “vì em”, để rồi đi sinh con với người phụ nữ khác!
Người phụ nữ đó, gọi là Mạnh Giai Như—chị gái kết nghĩa của anh.
Cô ta là con của bạn thân ba mẹ anh, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ sống nương nhờ nhà họ Cố, lớn lên cùng anh.
Cố Tử Thâm luôn nói coi cô ta như chị gái, đối xử rất tốt, tận tình chăm sóc.
Mạnh Giai Như sức khỏe yếu, tính tình u uất.
Cố Tử Thâm lúc nào cũng nhẫn nại đưa cô ta đi khám, nhắc nhở uống thuốc.
Tôi từng cảm thấy cô ta quá mức thân thiết, cũng từng dè dặt nói ra một chút ngại ngần.
Anh lại mắng tôi nhỏ nhen, nói Mạnh Giai Như là chị gái anh, là người thân.
Tôi đã chọn tin tưởng anh.
Ánh mắt Mạnh Giai Như nhìn anh, tôi không phải không nhận ra.
Ánh mắt đó, tuyệt đối không phải của một người chị nhìn em trai, mà là một thứ tình cảm bị đè nén, mơ hồ và đầy dằn vặt.
Trước khi tôi đi nước ngoài, tôi đã từng tìm gặp cô ta riêng một lần.
Tôi nói rất rõ: Tử Thâm là chồng tôi, mong cô ấy giữ đúng chừng mực của một người chị.
Khi ấy, Mạnh Giai Như cúi đầu rất lâu, giọng khàn khàn:
“Cô yên tâm, tôi hiểu… Chỉ cần Tử Thâm hạnh phúc là được rồi.”
Giọng nói của cô ta lúc ấy nghe rất chân thành, còn mang theo một chút buông xuôi và đau lòng.
Tôi đã tin.
Nhưng không ngờ rằng, khi tôi ngày đêm cố gắng vì tương lai của chúng tôi, thì Cố Tử Thâm lại cùng cô ta lén lút sinh con.
2
Trời vừa hửng sáng, tôi đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ phòng khách đối diện.
Tiếp theo là giọng nói cố gắng đè thấp nhưng vẫn không giấu nổi sự lo lắng của Cố Tử Thâm khi nghe máy:
“Bị sốt à? Được, anh đến ngay, đừng lo.”
Ngay khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tôi lập tức lao đến bên cửa sổ.
Dưới lầu, bóng dáng Cố Tử Thâm vội vã chui vào xe, nổ máy, rồi phóng đi như bay.
Tim tôi đập thình thịch, một ý nghĩ đáng sợ chợt xẹt qua đầu.
Tôi luống cuống mặc vội quần áo, lái xe bám theo.
Mười hai năm hôn nhân, đây là lần đầu tiên tôi lén lút theo dõi chồng như vậy.
Xe anh ta chạy thẳng ra ngoại ô, cuối cùng dừng lại trước một nơi treo biển “Trung tâm điều dưỡng nhi đồng”.
Tôi đội mũ, đeo khẩu trang, lặng lẽ đi theo phía sau từ xa.
Anh ta quẹt thẻ rất quen tay, bước vào khu phòng VIP yên tĩnh và cao cấp.
Vừa đẩy cửa ra, một bé trai chừng ba bốn tuổi lao vào lòng anh:
“Ba ơi! Cuối cùng ba cũng đến rồi!”
Tiếng gọi “ba ơi” ấy như một mũi dùi bọc băng, đâm thẳng vào huyệt thái dương tôi.
Tôi trơ mắt nhìn Cố Tử Thâm cúi xuống ôm lấy đứa trẻ, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể tan chảy bất cứ ai.
Nhưng khiến tôi nghẹt thở hơn nữa, chính là người phụ nữ đứng bên cạnh đứa trẻ—Mạnh Giai Như.
Người mà ba năm trước còn nói sẽ chuyển sang thành phố bên chăm sóc dì bệnh nặng, giờ lại đang thân mật khoác tay chồng tôi.
“An An chờ anh cả sáng rồi đấy, vừa mới bảo muốn vẽ tranh gia đình cho anh xem nữa cơ.”
Tôi chợt nhớ lại những ngày mới từ nước ngoài về cách đây ba năm.
Cố Tử Thâm lúc nào cũng nói bận tăng ca, về đến nhà thì người luôn phảng phất mùi sữa nhè nhẹ.
Tôi từng đùa: “Anh lén đi làm bố trẻ con à?”
Anh lại cười bảo đồng nghiệp mang con đến công ty, anh giúp trông giùm chút.
Giờ tôi mới hiểu—tất cả đều là dối trá.
Tôi lặng lẽ đến gần cửa phòng bệnh.
Cửa kính không khép hẳn, tôi có thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Mạnh Giai Như tựa vào lòng Cố Tử Thâm, ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên má anh.
“Ôi chao, tôi đến sớm quá à?” – cô y tá vào phòng thay thuốc bật cười, trêu An An.
“An An à, ba mẹ con tình cảm thật đấy.”
An An vòng tay ôm cổ Cố Tử Thâm:
“Mẹ là người yêu ba nhất, ba cũng yêu mẹ nhất!”
Cố Tử Thâm mỉm cười dịu dàng, cúi đầu hôn lên trán cậu bé:
“Ba mẹ cũng yêu An An nhất, An An phải mau khỏe lại nhé.”
Mạnh Giai Như đứng cạnh họ, tay vuốt tóc con, ánh mắt dịu dàng như nước sắp trào ra.
Tôi đứng ngoài cửa, cảm giác đau đến mức khó thở.
Mười hai năm tình cảm, thì ra tôi chỉ là một con rối si tình trong vở kịch mà họ dày công sắp đặt.
Khi y tá thay thuốc xong rời đi, đứa trẻ cũng nhắm mắt ngủ say.
Không gian trong phòng bệnh chợt trở nên lạnh lẽo.
Giọng Mạnh Giai Như trở nên gấp gáp và nặng nề:
“Bác sĩ nói bệnh của An An không thể chậm trễ nữa, phải tiến hành ghép tủy gấp.”
Cố Tử Thâm không nói gì, đầu ngón tay khẽ run.
“Chẳng phải kết quả xét nghiệm của Trần Tinh Nguyệt trùng khớp rồi sao?” – Mạnh Giai Như bất ngờ lớn tiếng.
“Anh còn do dự gì nữa?!”
Tim tôi như ngừng đập một nhịp.
Ghép tủ//y? Họ đang nói đến… tôi?
Năm ngoái công ty tổ chức khám sức khỏe, Cố Tử Thâm bảo trung tâm điều dưỡng đang tìm người tình nguyện, tiện thể bảo tôi đăng ký xét nghiệm ghép tủ//y.
Khi ấy anh còn cười bảo:
“Biết đâu lại cứu được một sinh mệnh.”
Thì ra, ngay từ khi ấy, họ đã âm thầm lên kế hoạch lấy tủy của tôi.
“Anh…” – giọng Cố Tử Thâm lộ rõ chần chừ, “Anh vẫn chưa nghĩ ra cách nói với cô ấy.”
“Nói gì mà nói?” – Mạnh Giai Như nắm chặt cổ tay anh, giọng đầy trách móc:
“Anh mềm lòng rồi phải không? Nhưng An An là con của chúng ta! Anh nỡ lòng nhìn thằng bé còn nhỏ xíu đã…”
“Không phải!” – Cố Tử Thâm ngắt lời cô ta.
“Em và con tất nhiên quan trọng hơn cô ta! Anh sẽ nghĩ cách thuyết phục cô ấy hiến tủy, em tin anh!”
Tôi dựa người vào bức tường lạnh lẽo, cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực.
Thì ra đây chính là người chồng mà tôi yêu thương hết lòng suốt mười hai năm.
Không chỉ lén lút có con với người đàn bà khác, giờ còn muốn lừa tôi hiến tủy để cứu đứa con trai ngoài giá thú ấy.
Tôi nhìn cái hình bóng ba người trong phòng—một gia đình nhỏ trọn vẹn.
Chợt bật cười.
Tiếng cười vang vọng khắp hành lang trống trải, nghe như một trò hề đúng nghĩa.
3
Rời khỏi trung tâm điều dưỡng, tôi ghé vào quán bar gần đó.
Ly rượu whisky này nối tiếp ly khác trút xuống cổ họng, đốt rát thực quản, nhưng khối băng trong tim tôi lại chẳng tan nổi.
Mười hai năm tình cảm, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là một màn kịch được sắp đặt tinh vi.
Tôi như kẻ ngốc, bị che mắt, vẫn tưởng mình lấy được người đàn ông tốt nhất thế gian.
Rời quán bar, tôi lảo đảo quay về khu chung cư.
Vừa đến dưới lầu, tôi nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Cố Tử Thâm quay lưng về phía tôi, Mạnh Giai Như ôm chặt eo anh, hai người hôn nhau nồng nàn không dứt.
Tay Cố Tử Thâm còn luồn vào trong áo cô ta, Mạnh Giai Như thì quấn chặt lấy cổ anh, cả hai chẳng còn biết trời đất là gì.
“Khốn kiếp!”
Một luồng lửa giận bốc thẳng lên đầu, men rư/ợ//u châm ngòi, đốt cháy sạch lý trí.
Tôi lao đến, giáng một cái tát trời giáng lên mặt Mạnh Giai Như.
Cô ta bất ngờ không kịp đỡ, loạng choạng ngã xuống đất, trán đập vào mép bồn hoa, má//u chảy ròng ròng.
Cố Tử Thâm quay đầu lại, nhìn thấy tôi, ánh mắt thoáng hoảng loạn.
Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Giai Như nằm dưới đất, sự hoảng loạn lập tức biến thành phẫn nộ:
“Trần Tinh Nguyệt! Em làm gì thế!” – anh cúi xuống đỡ cô ta, “Em lấy quyền gì đánh cô ấy!”
“Quyền gì ư?” – tôi run lên vì giận, “Cố Tử Thâm, hai người ôm ấp, hôn hít ngay trước mặt tôi, coi tôi chế//t rồi phải không?!”
Ngửi thấy mùi rư/ợ//u trên người tôi, anh cau mày chặt hơn:
“Em say rồi! Giai Như là chị của anh, em nhìn nhầm rồi!”
“Nhìn nhầm?” – tôi bật cười lạnh.
“Tay anh đã chui vào trong áo cô ta, anh tưởng tôi mù chắc?”
“Em uống say hoa mắt thôi!”
Anh ta cứng miệng, nâng Mạnh Giai Như dậy.
“Chị Giai Như qua thăm anh, trước khi đi ôm một cái thì sao? Em cần gì làm quá lên, còn động tay động chân?”
Tôi tức đến bật cười, định lao lên tát thêm cô ta một cái nữa.
Cố Tử Thâm lập tức chắn trước, che cô ta lại, rồi giáng cho tôi một cái tát.
Tiếng “chát” vang lên sắc lạnh trong màn đêm.
Tôi ôm má, sững sờ nhìn anh.