SAU KHI TA CÓ THUẬT ĐỌC TÂM

Chương 1



Là Lục Vân Tiêu, Thừa tướng đương triều.

 

Hắn thích ta? 

Hay... thích Hoàng đế? 

 

Ta thu lại ánh mắt, tiếp tục hoàn thành hôn lễ và đại điển phong Hậu. 

 

Đêm ấy, Hoàng đế đẩy cửa bước vào. Hắn chưa kịp lại gần, ta đã nghe được suy nghĩ trong lòng hắn: 

[Giờ phút này, nếu như Y Nhiên vẫn còn thì tốt biết bao." ]

 

Ôn Y Nhiên, chính là em gái ruột của ta. Kiếp trước, Hoàng đế vì nàng mà không ngại cùng nàng đầu độc ta. 

 

Ta không ngờ, không phải đến ngày đại hôn, mà từ trước đó rất lâu, hai kẻ ấy đã lén lút qua lại. 

 

Đêm tân hôn, hắn vẫn còn nhớ đến nàng. Đã vậy, nếu yêu nàng đến thế, được thôi, kiếp này, ta sẽ để bọn họ cùng chết bên nhau. Với bọn họ, như vậy cũng xem như là "đồng mệnh đồng tâm". 

 

Ta đứng dậy, cúi người hành lễ với Hoàng đế: 

"Bệ hạ, thần thiếp đột nhiên đau bụng dữ dội, e rằng đêm nay không thể hầu hạ. Mong bệ hạ thứ tội." 

 

"Không sao. Thân thể Hoàng hậu là quan trọng nhất. Trẫm sẽ lập tức truyền Thái y đến khám cho nàng. Hoàng hậu nên nghỉ ngơi sớm." 

 

Hoàng đế lập tức sai người mời Thái y. Sau khi Thái y rời đi, hắn cũng không quay lại nữa. 

 

Ta nằm trên giường, nhớ lại câu nói của Lục Vân Tiêu, chìm trong dòng suy nghĩ sâu xa. 

 

Chốn triều đình, ai ai cũng biết quan hệ giữa Lục Vân Tiêu và Hoàng đế không tốt. Hắn không phải hạng đại thần tầm thường, tuổi trẻ đã nắm chức Nhất phẩm, lại có tước vị, địa vị ngang trời, trên vạn người mà chỉ dưới một mình Hoàng đế. 

 

Khi Tiên đế còn tại vị, người đặc biệt coi trọng Lục Vân Tiêu, thậm chí ban cho hắn kim bài miễn tử. Gia tộc Lục gia cũng là khai quốc công thần, nắm giữ Đan thư thiết khoán, quyền thế hiển hách. 

 

Kiếp trước, ta từng nghe nói Lục Vân Tiêu nhiều lần công khai đối đầu với Hoàng đế trước triều thần. Nhưng vì hắn nói đúng, Hoàng đế đuối lý, lại thêm kim bài miễn tử che chở, nên dù có tức giận cũng chỉ có thể âm thầm nhắc nhở hắn thu liễm một chút. 

 

Nếu vậy, hắn tuyệt đối không thể nào thích Hoàng đế. 

 

Vậy chỉ có thể là... hắn thích ta. 

 

Ta xoay người, đầu ngón tay khẽ vấn lấy một lọn tóc, hờ hững nghịch ngợm. 

 

Nếu hắn thích ta, vậy tại sao ta không lợi dụng hắn một phen? 

 

Trọng sinh một đời, ta chỉ có một mục tiêu: báo thù! 

 

Dẫu ngày sau phải rơi xuống địa ngục, ta cũng không hối tiếc. 

 

Ngày hôm sau, vừa hạ triều, Hoàng đế đã đến thăm ta.

 

Ta nói rằng mình đã khỏe lại, hắn liền đáp: 

"Vậy thì tốt, trẫm có thể yên tâm rồi." 

 

"Thần thiếp đa tạ bệ hạ quan tâm." Ta cúi người hành lễ. 

 

Cả hai chúng ta đều đang diễn trò. Ta biết hắn giả dối, nhưng hắn lại không hay biết rằng ta cũng đang diễn. 

 

Ta thậm chí còn nghe được suy nghĩ trong lòng hắn – đến giờ phút này, hắn vẫn còn nhớ đến Ôn Y Nhiên. 

 

Tốt lắm, điều này ngược lại lại giúp ta thêm thuận lợi. 

 

"Bệ hạ, thần thiếp có một thỉnh cầu, mong bệ hạ thành toàn." 

 

Hoàng đế khẽ cười, dáng vẻ như một bậc minh quân: 

"Hoàng hậu cứ nói." 

 

"Thần thiếp mong muốn tổ chức một buổi xuân săn, mời bệ hạ cùng văn võ bá quan, cũng như gia quyến thần thiếp tham dự. Không biết ý bệ hạ thế nào?" 

 

Hoàng đế bật cười sảng khoái: 

"Tốt, trẫm cùng ái hậu vừa thành hôn, tổ chức xuân săn để chúc mừng cũng là điều nên làm." 

 

[Trẫm còn có thể gặp lại Y Nhiên.]Sâu trong lòng, hắn thầm nghĩ như vậy. 

 

Ta khẽ nhếch môi cười. Tốt, ta chính là muốn để bọn họ gặp lại nhau. 

 

---

 

Mấy ngày sau, tại trường săn… 

 

Ta mặc bộ trang phục săn bắn, đứng cạnh Hoàng đế. Bên cạnh ta là gia đình ta. 

 

Từ phía xa, ta nghe rõ ràng suy nghĩ của Ôn Y Nhiên: 

 

[Tại sao người đứng bên cạnh bệ hạ không phải là ta? Ta tài đức song toàn, ta mới xứng làm Hoàng hậu! Tại sao lại là nàng? Nàng có gì hơn ta đâu…" ]

 

Ghen tỵ thật sự có thể khiến con người ta hóa điên. Kiếp trước, sự điên cuồng của Ôn Y Nhiên đã khiến nàng nảy sinh sát ý với ta. Kiếp này, ta sẽ tận dụng sự điên cuồng ấy của nàng. 

 

Hoàng đế hạ lệnh, mọi người lần lượt lên ngựa. 

 

Hắn nhắc ta cẩn thận rồi thúc ngựa đi trước. Ôn Y Nhiên lập tức đuổi theo, quả nhiên không thể chờ đợi được lâu hơn. 

 

Ta nhìn sang thị nữ thân cận, Tử Yên. Đây là tâm phúc của ta. Ta ra hiệu bằng ánh mắt, nàng liền gật đầu hiểu ý rồi rời đi. 

 

 

**Giữa cánh rừng thâm sâu, nơi vắng bóng người…** 

 

Ta cưỡi ngựa tiến vào, dừng lại tại một gốc cây lớn. Một lát sau, Lục Vân Tiêu xuất hiện. 

 

Ta chậm rãi xoay người, khẽ cười: 

"Lục tướng đến rồi." 

 

Lục Vân Tiêu lặng nhìn ta một lúc, trong ánh mắt có chút dò xét. Hắn bước tới, cung kính hành lễ: 

"Thần tham kiến Hoàng hậu…" 

 

Ta lập tức tiến lên, đỡ lấy tay hắn, giữ chặt bàn tay hắn trong tay ta. 

 

Hắn giật mình ngẩng lên, muốn rút tay lại, nhưng ta càng siết chặt hơn. Khóe môi ta khẽ cong lên, nụ cười càng thêm ý nhị. 

 

Lục Vân Tiêu không khỏi bối rối: 

"Hoàng hậu…" 

 

Ta ghé sát vào tai hắn, nhẹ giọng nói: 

"Lục tướng, buổi xuân săn hôm nay là do ta cầu xin Hoàng đế, tất cả… đều vì ngươi." 

 

Giọng hắn trầm xuống, mang theo chút cảnh giác: 

"Thần sợ hãi." 

 

"Nhưng ta không thấy ngươi sợ hãi chút nào." Ta tiến lại gần hơn, ánh mắt đầy thách thức: 

"Lục tướng không phải thích ta sao?" 

 

"Hoàng hậu?" Hắn nhìn ta đầy kinh ngạc. 

 

"Gọi ta là Sơ Cẩm." Đầu ngón tay ta nhẹ nhàng trượt lên vai hắn, giọng nói mang theo chút quyến rũ: 

"Vân Tiêu, ta muốn làm nữ nhân của ngươi." 

 

Lục Vân Tiêu đẩy mạnh ta ra, ánh mắt đầy sự giằng xé: 

"Ngươi có biết mình đang làm gì không?" 

 

Ta khẽ nhướng mày: 

"Ngươi sợ sao?" 

 

Hắn quay mặt đi, thấp giọng nói: 

"Ta không muốn ngươi gặp bất kỳ nguy hiểm nào." 

 

"Sẽ không ai đến đây cả, mọi thứ ta đã sắp xếp ổn thỏa." Ta lại gần, nắm lấy bàn tay lớn của hắn: 

"Ngươi thật sự không muốn ta sao?" 

 

Ta thấy trong mắt Lục Vân Tiêu ngọn lửa chợt bùng lên mãnh liệt. Chỉ trong tích tắc, hắn đẩy ta áp sát vào thân cây, cúi xuống, hôn ta cuồng nhiệt. 

 

Ta cố nén không để bản thân bật ra tiếng rên khẽ. Ban đầu, ta nghĩ rằng sự kết hợp này chỉ là một nước cờ trong kế hoạch báo thù, nhưng cảm giác này, ta lại không hề ghét bỏ. Trái lại… ta còn muốn nhiều hơn thế. 

Chương tiếp
Loading...