Vợ Tôi Mới Là Bạch Nguyệt Quang
Chương 1
1.
Tôi là một thiên kim tiểu thư nhà giàu đã phá sản.
Lúc gia đình tôi khánh kiệt, ba tôi lo đến bạc cả tóc, thì tổng tài Lăng Duệ xuất hiện.
Anh ta đưa ra một số tiền đủ để cứu vớt cái hố nợ nhà tôi, làm sính lễ cầu hôn tôi.
Ba tôi đập bàn, giận tím mặt:
“Cậu định mua con gái tôi đấy à? Tôi nói cho cậu biết, tôi - Chu Hữu Chí - dù có đói chế//t, có nhả//y lầu cũng không cần một xu nào của cậu!”
Tôi đứng bên cạnh xúc động đến rơi nước mắt — quả nhiên ba tôi yêu tôi nhất!
Ba bước thành hai, tôi lập tức chen lên phía trước, hất ông ấy qua một bên, siết chặt tay Lăng Duệ run run nói:
“Yes? I do! Tôi! Đồng! Ý!” (siêu to, rõ ràng)
Ba tôi nhìn tôi sửng sốt, tưởng tôi bị điên.
Lăng Duệ thì lại cong môi đầy quyến rũ, mắt ánh lên tia vui sướng:
“Em đồng ý thì tốt rồi.”
Thấy tâm trạng tổng tài đang tốt, tôi nhanh nhẹn tiễn anh ta ra cửa, cung kính tiễn khách.
Sau đó mới quay đầu, trừng mắt nhìn ba tôi:
“Ba ơi, ba yêu quý của con ơi! Đó là Lăng Duệ đấy! Đại tài phiệt giàu nhất thủ đô! Tổng giám đốc của tập đoàn Lăng thị đấy ba! Nghĩ thử xem, con gái ba bình thường nhạt nhẽo như nước lã, ngay cả lúc nhà chưa phá sản cũng không đủ tầm để lấy được người như anh ta đâu!”
Ba tôi còn định nói gì đó, tôi ngắt lời luôn:
“Ý con đã quyết, đừng nói thêm nữa.”
Ba thở dài, gương mặt đầy nếp nhăn co rúm lại, ánh mắt áy náy:
“Đều do ba mà ra, liên lụy con rồi…”
Tôi nghẹn lời:
“Lấy Lăng Duệ mà ba gọi là ‘liên lụy’ à?”
Dỗ dành thêm vài câu, tôi liền tất bật bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ.
Tôi không rõ tại sao Lăng Duệ lại muốn cưới tôi. Dù gì thủ đô cũng đầy quyền quý, nhà tôi dù chưa sụp cũng không với nổi đến nhà anh ta.
Nhưng tôi không có thời gian nghĩ ngợi nhiều — số tiền anh ta cho quá lớn. Tôi không thể trơ mắt nhìn tóc ba tôi ngày một bạc thêm.
2.
Một tháng sau, tôi kết hôn.
Khoác váy cưới trắng tinh, tôi ngồi xe sang, khoác tay ba mình tiến về phía Lăng Duệ.
Anh mặc bộ vest đen cắt may hoàn hảo, trông cực kỳ điển trai. Anh từ tay ba tôi đón lấy tôi, ánh mắt trang trọng hứa sẽ mãi mãi chăm sóc tôi.
Lễ cưới đến phần cuối, tôi mới được thở phào.
Cả ngày chưa ăn gì, tôi thay đồ đơn giản, lén lút ra góc bàn lấy đồ ăn.
Vô tình nghe được hai cô gái đang thì thầm to nhỏ.
Máu hóng hớt trong tôi bùng lên, lập tức vểnh tai lên nghe kỹ.
“Tô Thanh Nhã vẫn chưa về nước à?”
“Chưa nghe nói gì cả. Mà cô ấy nghĩ gì không biết, tổng tài như vậy mà cũng không giữ, giờ thì hay rồi, anh ấy cưới người khác luôn rồi.”
Woah!
Nghe mùi ngược tâm rồi đây — tôi ngay lập tức tưởng tượng ra một bộ truyện 120 nghìn chữ với tình tiết: cô chạy, anh đuổi, cuối cùng cô không trốn nổi.
“Nhưng cậu không thấy cô dâu hôm nay trông hơi giống tiểu thư nhà họ Tô à?”
Tôi sững lại. Cô dâu? Họ đang nói tôi?
“Tôi thấy Lăng Duệ chắc chắn bị Tô Thanh Nhã làm tổn thương nên mới tìm người thế thân. Không thì anh ấy muốn kiểu người nào mà chả có? Cớ gì lại cưới con gái nhà nhỏ kém như vậy, mà còn phá sản?”
Cô kia gật đầu:
“Chuẩn luôn! Chắc chỉ vì cô ấy giống Tô Thanh Nhã thôi. Ai mà chẳng biết Lăng Duệ đơn phương Tô Thanh Nhã bao năm trời.”
Bộp!
Miếng thịt bò trong miệng tôi rơi xuống đất.
Chế//t thật! Họ đúng là đang nói về tôi.
Trời ơi! Hóng drama ai ngờ hóng trúng chính mình!
Lăng Duệ lúc cầu hôn cũng đâu nói gì đến chuyện làm "thế thân"!
Biết trước thì tôi đã bắt anh ta tăng giá rồi!
3.
Tối đó, sau khi tiệc tan, tôi tìm thấy Lăng Duệ trong phòng ngủ tân hôn.
Anh uống không ít rượu, đang nửa say nửa tỉnh ngồi tựa vào sofa, vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày nay lại mang chút dịu dàng hiếm thấy.
Tôi bước đến, đứng nhìn anh từ trên cao:
“Anh cưới tôi là vì bạch nguyệt quang của anh đúng không?”
Lăng Duệ thoáng lặng đi. Tôi giơ chân đặt lên sofa, kéo cà vạt anh lại gần:
“Nhìn thẳng vào tôi đi, đồ khốn.”
Bộ vest cao cấp của anh nồng mùi rượu. Mặt anh đỏ bừng, ánh mắt ươn ướt, nhìn tôi đầy mơ màng.
Tôi nhìn anh đến thất thần, tim đập loạn nhịp. Quên cả việc mình đến đây để hỏi tội.
Người đàn ông này… thật sự quá mê hoặc!
Anh nuốt nước bọt, ngón tay thon dài rút ra một tấm thẻ, đưa lên trước mặt tôi, môi khẽ mở:
“Mỗi tháng hai triệu, đủ không?”
Tôi sốc! Anh biết tôi có thể bị tiền mua chuộc từ bao giờ!?
Tôi cười rạng rỡ nhận lấy thẻ:
“Anh nói thế là sai rồi, tiền nong gì chứ, tôi chỉ không đành lòng nhìn anh đau khổ vì thương nhớ thôi!”
Từ đó về sau, tôi tuyệt đối không bước ra khỏi cửa nhà nửa bước, sợ tổng tài hiểu lầm tôi muốn trốn.
4.
Lăng Duệ rất ít khi về nhà.
Sau khi biết mình chỉ là thế thân cho bạch nguyệt quang, tôi ngày ngày tự kiểm điểm bản thân bằng ba câu hỏi:
— Bạch nguyệt quang bao giờ mới về nước?
— Cô ta sẽ trả tôi bao nhiêu để rút lui?
— Với số tiền đó tôi nên book mấy anh người mẫu?
Cho đến một ngày, bạn thân tôi — Hứa Linh Linh — gọi điện rủ đi chơi, giọng gian trá:
“Tao biết chỗ này kích thích lắm, đi với tao xả stress chút đi!”
Tôi lập tức nhắn tin cho Lăng Duệ:
“Tổng tài, em đi chơi với bạn gái được không?”
Làm nghề “thế thân” thì phải chuyên nghiệp — phải biết tôn trọng nhà tài trợ!
Nếu không thì tiền nhận cũng thấy áy náy.
Anh ấy nhắn lại rất nhanh:
“Đương nhiên được. Chơi vui nhé.”
Ngay sau đó, điện thoại rung lên:
“Alipay đã nhận được khoản tiền chuyển đến: xxxxxxxx tệ.”
Tôi bị dãy số 0 làm chói mắt.
Mười, trăm, nghìn, chục nghìn… Trời má ơi!
Anh ơi, anh đúng là tiêu tiền có phong cách!
Đây chính là sự lãng mạn của nhà giàu sao?
5.
Tối hôm đó, Hứa Linh Linh cười gian kéo tôi đến một hội sở giải trí.
Tôi nhìn xung quanh, cạn lời: “...Đây là cái ‘nơi kích thích’ mà cậu nói á?”
Hứa Linh Linh cười đầy mờ ám: “Thuê tám anh người mẫu, chẳng phải là giấc mơ năm xưa của tụi mình à? Giờ có tiền rồi, không thử thì phí! Huống hồ, cậu là lấy chồng, chứ có phải đi tu đâu, ngại cái gì?”
Tôi chớp mắt: “Vậy… thử không? Hehehe…”
Chúng tôi bước vào phòng riêng, vừa ôm mic hát “Chị em bên nhau đi hết cuộc đời”, thì mấy anh người mẫu môi đỏ răng trắng bước vào.
Linh Linh mắt sáng rỡ kéo ngay một anh đẹp trai ngồi xuống sofa, tiện tay lôi thêm một anh khác tới chỗ tôi.
Tôi nhìn anh chàng trước mặt với cơ bụng tám múi rõ ràng, mặt nóng bừng, nuốt nước miếng một cách xấu hổ: “Ờm… cơ bụng… sờ được không?”
Anh người mẫu rất biết điều, quỳ luôn xuống trước mặt tôi, nắm tay tôi đặt lên bụng anh ta, đôi mắt nai long lanh còn có chút làm nũng:
“Chị sờ đi mà~”
Nói rồi còn ngượng ngùng cúi đầu, giả vờ ngoan ngoãn chờ tôi “tận hưởng”.
Tôi thừa nhận, hồi xưa giữ đạo đức là vì nghèo. Giờ có tiền rồi, còn gì mà phải giữ?
Tay tôi từ từ trượt lên ngực anh ta, sắp sờ đến cơ ngực thì…
“RẦM!”
Cửa phòng bật mở.
Nhìn rõ người vừa tới, tôi lập tức rút tay lại như bị điện giật.
Lăng Duệ thở hổn hển, ánh mắt tối sầm nhìn tôi chằm chằm. Mái tóc vốn chải chuốt chỉnh tề giờ rũ trước trán, rõ là vừa vội vàng chạy tới.
Chế//t rồi! Bị nhà tài trợ bắt gặp đang gọi người mẫu nam thì phải làm sao?!
Tôi còn chưa kịp tính xong số tiền mình tích góp được bao lâu…
6.
Tôi lập tức chạy tới, níu lấy tay anh ta, cười nịnh nọt:
“Ông xã~ sao anh lại tới đây vậy?”
Tôi dịu dàng kéo tay anh ta làm nũng:
“Ông xã à, em thề là bị Linh Linh lôi đi đó, em không làm gì hết!”
Linh Linh cũng phối hợp phụ họa:
“Đúng đó, tổng tài à— á quên, anh Lăng, hai anh này là tôi gọi tới mà!”
Lăng Duệ liếc lạnh hai người mẫu một cái:
“Vậy tôi không làm phiền tiểu thư Hứa giải trí nữa. Thi Thi, anh đưa em về. Tiền hôm nay cứ tính vào tài khoản anh.”
Nói rồi anh kéo tay tôi rời đi, không nói thêm lời nào nhưng cũng không buông tay.
Anh mở cửa xe, nhét tôi vào ghế phụ, bản thân ngồi vào ghế lái, không liếc tôi lấy một cái.
Tôi nhìn gương mặt nghiêng đẹp như tạc của anh, ngập ngừng rồi liều:
“Ông xã~~~” – giọng tôi ngoằn ngoèo như mười tám khúc cua.
Lăng Duệ mím môi:
“Gọi tôi làm gì? Không phải đang tìm ‘em trai’ của em sao?”
Tôi nghẹn họng. Tiếp tục biện minh:
“Em thề, em bị Linh Linh kéo đi thật! Em chỉ mới hát được hai bài, rồi anh đã đến rồi…”
Anh lạnh giọng:
“Từ nay, không được đến mấy chỗ đó nữa.”
Tôi lập tức gật đầu như gà mổ thóc:
“Em đảm bảo không bao giờ tái phạm.”
Mà khoan… sao anh biết tôi ở đó? Cử người theo dõi tôi à?
Tôi thử dò hỏi:
“Anh giỏi thật, tìm em nhanh thế…”
Lăng Duệ khẽ cười, khóe môi cong lên:
“Cái chỗ đó là bạn anh mở. Hôm đám cưới, nó đã gặp em rồi.”
À… vậy lần sau nhớ né chỗ đó.
Thấy anh hết giận rồi, tôi mới thở phào. Tốt rồi, tôi vẫn còn cơ hội kiếm thêm vài tháng tiền nữa.