TAM THIÊN GIỚI

Chương 4



Yến Lâm mặt hơi biến sắc, chỉ đáp rằng đã cho người hòa thuốc giải vào nước trà ta uống hằng ngày. Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng thì không ngừng nguyền rủa: Đồ lừa gạt, ta vào cung đến nay chưa từng uống một giọt trà nào!

 

Kẻ dối trá! Thuốc đoạn trường của hắn rõ ràng chỉ là giả mà thôi!

 

Yến Lâm nhìn vẻ cười mà như không của ta, bỗng nhiên nói ngày mai sẽ đưa ta đi ngắm đèn hoa trên phố. Ta ung dung nhận lấy lời hứa ngọt ngào này, còn mang theo túi bạc rủng rỉnh, bao ngày tích góp cuối cùng cũng có nơi để tiêu!

 

Nhưng khi ta vừa bước khỏi Tinh Tinh Các với nụ cười trên môi thì đã thấy Thiện Duyên đứng đợi sẵn, mỉm cười chào đón: “Nghe nói Tề Vương muốn đưa Quốc sư đi hội đèn lồng, tiểu đạo cũng xin góp vui.”

 

Ta nắm chặt tay, chỉ muốn đấm cho hắn một cú ra trò, nhưng Yến Lâm lại nói càng đông càng vui. Ta thì chẳng mấy bận lòng, có thêm Thiện Duyên đi cùng cũng tiện để có người khuân đồ giúp.

 

Khi ta mua đến hộp bánh thứ mười, Thiện Duyên cuối cùng không thể chịu nổi, lên tiếng: “Tiểu Quốc sư làm vậy là cố ý, hay là bạc nhiều không có chỗ tiêu?”

 

Ta rút túi tiền căng phồng, khẽ lắc qua lắc lại: “Ta tích góp số tiền này chỉ để tiêu xài tùy ý, cũng để khi xuất cung có chút bạc phòng thân.”

 

Không hiểu vì sao Yến Lâm bỗng nhiên sa sầm mặt, sai lão bá bán bánh gói thêm năm mươi hộp điểm tâm để mang về chia cho phủ đệ. Ta đang khen ngợi lòng hào phóng của Yến Lâm, thì hắn lại đưa hai tay ra biểu thị không có tiền.

 

Thiện Duyên cũng làm vẻ vô tội, bảo nhìn hắn cũng chẳng ích gì, vì hắn cũng không có tiền.

 

Ta nghĩ chắc Yến Lâm định giữ ta lại, coi ta như con lừa để gánh vác. Yến Lâm thì cho rằng ta có tâm tư đen tối, giữ lại bạc để tìm đường lui. Thiện Duyên thì nghĩ năm mươi hộp điểm tâm ăn không hết, mua nhiều chỉ tổ phí phạm.

 

Khi cả ba chúng ta đều ôm ý riêng mà chuẩn bị trở về cung, ta bất chợt liếc thấy lão nương Lý – người láng giềng cũ, đang ngồi bán hoành thánh ở đầu phố Tây.

 

Ta kéo hai người đến cạnh quán hoành thánh: “Lý đại nương, sao người lại bán hoành thánh ở đây? Tửu lâu của người không còn mở sao?”

 

“Thanh… Thanh Ngọc mất tích rồi…” Lý đại nương vừa thấy ta liền lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tửu lâu đã bán đi để lo liệu tiền bạc tìm Thanh Ngọc rồi.”

 

Nhìn thấy vẻ mặt đau thương của bà, ta vội hỏi: “Mất tích từ bao giờ? Mất tích ở đâu? Quan phủ có nói gì không?”

 

Lý đại nương kể rằng bà đã trình báo quan phủ từ lâu nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức gì. “Kinh thành đã mất hơn ba mươi đứa trẻ, nhưng Kinh Triệu Doãn lại cứ nói là chưa tra ra manh mối.”

 

Ta đẩy nhẹ Yến Lâm: “Lý đại nương đừng khóc, từ từ nói. Đây là một vị đại quan trong kinh thành, chắc chắn sẽ giúp được người.”

 

Ta giữ chặt Yến Lâm, nghe Lý đại nương kể lại đến ba lần rồi mới trở về cung.

 

Yến Lâm trách ta kiếm việc cho hắn, nhưng ta chỉ cười, biện hộ rằng đây là việc mà Phật Tổ đã sắp đặt.

 

Yến Lâm bận đến mức chạy vòng quanh, ta cũng bận không kém. Bệ hạ vô cùng tín nhiệm ta, đến cả việc phái Yến Độ đến Thục để vận chuyển quân lương cũng phải nhờ ta chọn ngày lành để xuất hành. Mà tai họa lớn nhất của sự nổi danh là dễ bị kẻ khác ganh ghét.

 

Hôm đó, khi ta và Thiện Duyên lén lút nướng khoai trong sân, đột nhiên nhìn thấy một đám thích khách leo tường vào, ánh mắt ta và chúng chạm nhau đầy bất ngờ.

 

Tên thích khách thạo lối hành sự, liền chỉ vào chúng ta mà giận dữ mắng: “Yêu đạo! Lừa gạt!” Củ khoai trong tay ta và cả bản thân ta đều vẫn yên vị, bất động.

 

Bệ hạ từ lâu đã cài sẵn ám vệ trong Tinh Tinh Các, đám thích khách này còn chưa kịp đến gần củ khoai của ta. Chỉ là Thiện Duyên không hay biết gì, liền đứng chắn trước mặt ta, lầm bầm chửi lại: “Ngươi mới là yêu đạo! Ngươi mới là lừa gạt!”

 

Nhìn ám vệ đang áp chế toàn bộ thích khách, Thiện Duyên càng chửi càng hăng: “Tiểu đạo ta vốn tôn trọng mọi sinh linh, nhưng nếu không biết tôn trọng ta, ta cũng chẳng ngại mà chửi lại!

 

“Dựa vào việc đầu óc có vấn đề để làm càn, nghe vài lời xúi giục liền đêm khuya đột nhập hoàng cung, chẳng lẽ trong đầu ngươi toàn nước dùng để tưới cây cối hay sao?

 

“Khi người ta coi ngươi là người, ngươi cũng làm ơn mà tỏ ra giống một chút đi?

 

“Mặt người đã không còn, lại đứng ở đây làm rùa à!”

 

Ta nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy Thiện Duyên bình thường nói vài câu với ta thật đúng là chẳng đáng kể gì.

 

Nhưng là một Quốc sư có chút danh phận, ta không thể để một tiểu đạo sĩ ra mặt cho mình. Dưới ánh sáng lay động từ ngọn đèn dầu, nét từ bi của Phật Tổ thoáng hiện, ta nghe loáng thoáng lời ngài nói: “Bị ràng buộc bởi huyết thân, đáng thương thay cho đôi nhi tử của hắn.”

 

Ta hắng giọng, bình tĩnh nói: “Ngươi có từng nghĩ đến đôi nhi tử của mình? Nếu ngươi không còn, chúng sẽ thực sự bị kẻ khác hành hạ đến tàn tạ.”

 

Thích khách thoáng khựng lại, rồi quỳ sụp xuống: “Quốc sư, xin cứu ta!”

 

“Lôi xuống thẩm vấn!”

 

Yến Lâm vừa đến nơi, không kiên nhẫn mà phất tay ra lệnh cho thuộc hạ kéo thích khách đi: “Hắn khai rồi thì cử người đi cứu đôi nhi tử của hắn.”

 

Ta giơ ngón tay cái ra hiệu với Thiện Duyên. Hắn nhếch môi, phẩy tay đáp: “Đạo pháp tự nhiên, lời không nói ra không phải là ta không tức.”

 

Lời còn chưa dứt, Thiện Duyên đã ngã vào lòng ta, mắt nhắm nghiền. Ta đưa tay đỡ hắn, nhưng lại cảm nhận một dòng nhiệt ấm dính vào tay mình: “Truyền, truyền thái y!”

 

Thái y chuẩn đoán Thiện Duyên bị trúng ám tiễn tẩm độc. Ta chợt hiểu tại sao hắn lại liều mình chắn trước ta, là để đỡ mũi tên độc thay ta.

 

Lương tâm cắn rứt, ta vội vàng nhét củ khoai nóng vào bàn tay lạnh ngắt của Thiện Duyên.

 

Không hiểu vì sao trong mắt Yến Lâm thoáng hiện một tầng băng giá: “Quốc sư không lo lắng cho bổn vương chỉ vì bổn vương không trúng độc sao?”

 

Ta rùng mình, vội vàng hỏi han: “Vương gia có phải… đầu óc vẫn ổn chứ?”

 

Vừa dứt lời, Thiện Duyên bỗng mở mắt cười khẽ, ho khan đáp: “Khụ khụ khụ, tiểu đạo cũng có thuốc trị đầu óc nữa đấy.”

 

May mắn thay, độc trong người Thiện Duyên không nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày. Ta sực nhớ ra, liền hỏi vì sao Yến Lâm đến muộn thế này.

 

Yến Lâm hậm hực bảo mọi người lui ra, rồi nói đã tìm được dấu vết của bọn trẻ mất tích, chỉ là cần có sự trợ giúp của Thiện Duyên.

 

Ta ngạc nhiên hỏi lý do.

 

Yến Lâm giải thích vì việc này liên quan đến Quốc sư tiền nhiệm, cũng là sư thúc của Thiện Duyên.

 

Thiện Duyên nghe xong, vẻ mặt ngại ngùng, yếu ớt gật đầu đáp ứng. Ta liền đè hắn xuống, nhắc Yến Lâm hãy sắp xếp cho thỏa đáng, nếu cần xuất cung thì phải chọn một ngày lành, kẻo chưa ra khỏi cửa đã bị cấm vệ quân bắt lại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...